XtGem Forum catalog
wap hay

Yêu Thầm Chị Họ

Lại một ngày mới đến, tính ra đã hai hôm rồi kể từ khi xảy ra biến cố. Mình dậy thật sớm, trong người thấy khá mệt mỏi... cũng phải thôi, từ khi có chuyện đến giờ, mình ngủ chẳng được bao nhiêu. Thi thoảng chợp mắt được 1, 2 tiếng nhưng cũng không ngon giấc nổi, chuyện đó chẳng những ám ảnh chị, mà còn theo mình vào những giấc mơ... Một cơn ác mộng kéo dài, không biết đến khi nào mới chịu buông tha cho bọn mình..

Mình biết thằng Quang sẽ không để yên cho mình, nhất là sau những gì mình dành cho nó. Chắc chắn nó rất hận, có khi sẽ liều mạng với mình chứ chẳng chơi. Nhưng biết làm thế nào đây, đề phòng người ngay chứ kẻ gian mấy ai phòng được, nước đến đất ngăn, mình chỉ còn biết co người bảo vệ cho chị thôi!! Nó làm gì mình cũng chẳng sao, chỉ sợ đối tượng nó luôn nhắm đến là chị. Nếu điều đó xảy ra, mình nhất định liều mạng với nó.

Hôm nay lại phải nghỉ học, tình trạng chị đã khá hơn rồi, nhưng mình vẫn chưa thấy yên tâm lắm! Vài hôm mượn tập vở tụi bạn cày bù vậy, thi rớt có thể thi lại, còn chị đã mất rồi sẽ không bao giờ tìm lại được.. Mình không muốn phải hối hận vì một quyết định sai lầm nào nữa!!

Mẹ nấu sẵn cháo cho chị rồi. Tội mẹ, hai hôm nay cũng lo lắng kém gì mình, cứ thăm chừng chị suốt. Sáng còn dậy thật sớm nấu cháo cho chị, dặn dò mình đủ thứ rồi mới đi làm.

Múc sẵn tô cháo cá để ra bàn, mình lên phòng gọi chị dậy.

"cốc..cốc"

- Chị dậy chưa vậy?

Mình kêu khẽ.

- Rồi. Chị ra liền..

Chờ một tí thì chị đi ra. Trông chị tươi tỉnh hơn hôm qua nhiều, sắc mặt cũng đỡ nhợt nhạt hơn, chỉ có ánh mắt vẫn đượm buồn man mác. Sắc xuân rạng rỡ ngày nào giờ đã thay bằng thu tàn héo úa... Mình không đủ can đảm nhìn chị, sợ nhói lòng không chịu được..

- Đỡ sốt rồi đó. Chị xuống ăn sáng rồi uống thêm liều thuốc nữa, chắc chiều sẽ khỏe.

Mình đưa tay sờ trán chị, nói.

- Ừm, T mua đồ ăn sáng cho chị nữa hả?

Chị cười gượng gạo.

- Không. Mẹ nấu cháo cho chị đó. Ráng ăn nhen, đừng phụ lòng mẹ em!!

- Dì tốt với chị quá à..!! Chị ngại lắm..

- Ngại thì ráng mau khỏe lại đi, đừng nói suông, he he.

Mình nắm tay chị kéo xuống lầu.

- Hôm nay chị tự ăn được rồi, T khỏi đút.

Thấy mình định cầm tô cháo lên, chị vội giật lại, múc một muỗng cháo cho vào miệng.

- Ngon không?

Mình cười tủm tỉm, thấy chị trẻ con đáng yêu thật! Những hành động, cử chỉ của chị rất tự nhiên vì đó chính là con người chị, không phải chị cố tình như thế, và chính những điều này làm mình yêu chị đến phát điên lên được!!!

- Ngon lắm!! T ăn với chị nha!

Chị múc muỗng cháo đút cho mình.

Tất nhiên, với thằng ham ăn như mình làm gì có khái niệm từ chối, miệng há to ra như cái hỏa lò.

Chị bỗng rụt tay lại, làm mình chưng hửng.

- Quên mất, chị đang bệnh mà, T ăn chung với chị lây bệnh chết!

- Ax.. bệnh hoạn gì không biết. Bệnh chung cho vui!!

Mình nắm tay chị, kéo muỗng cháo vào miệng húp cái rột. Bùi bùi béo béo, cháo mẹ nấu ngon thật..

Chị cười hích hích, thế là tô cháo được phân chia rõ ràng, chị một muỗng mình một muỗng... thay phiên nhau mà chén.

Trò chuyện một lúc, mình pha trò đủ thứ khiến chị cười thật nhiều. Mình biết chị cười thế thôi, thật ra vết thương trong lòng có lẽ còn lâu lắm mới lành được, mỗi khi ngồi một mình hay có thời gian rảnh, chị lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, rồi lại khóc... Nên thời gian này mình hạn chế tối đa việc cho chị ở một mình, lúc nào chị còn thức mình đều ngồi kế bên để trò chuyện, an ủi chị..

- Mốt khỏi bệnh, chị có dự tính gì chưa?

Ngập ngừng một lúc, mình hỏi.

- Không biết nữa..

Nét cười trên mặt chị dừng lại.

- Em tính vài hôm nữa chị khỏe rồi, sẽ đưa chị về quê ở một thời gian. Chờ mọi chuyện yên ổn rồi xuống rước chị lên lại. Chị thấy được không?

- T về dưới với chị luôn hả?

- Đâu được. Em còn phải ở trên đây đi học lo tương lai tụi mình nữa chứ!

Chị im lặng không nói gì, tay cầm muỗng khuấy nhè nhẹ tô cháo.

- Chứ chị muốn sao?

Thấy chị im re, mình lại hỏi.

- Tùy T. T tính sao chị nghe vậy!

Chị đáp khẽ, vẫn không nhìn mình.

- Chị không thích hả?

Mình hơi chút lờ mờ hiểu chị đang nghĩ gì.

- Chứ T thích vậy hả?

Chị ngước lên, cặp mắt chẳng biết từ khi nào đã đỏ hoe.

- Không, không thích!! Thôi, không bàn chuyện này nữa hén! Dẹp hết, chị muốn sao cũng được..

Mình cuống quýt nói. Xưa nay mình chẳng bao giờ sợ con gái khóc, nhưng không hiểu sao chị thì lại khác. Nước mắt chị có lực sát thương cực mạnh với mình, cứ như bị dội trái bom nguyên tử vào đầu, mà thà thế còn hơn phải thấy chị khóc..

Chị bặm môi cố nén, chắc đang tủi thân lắm. Có lẽ chị nghĩ mình muốn bỏ rơi chị..

- Thôi mà! Em lo cho chị nên mới vậy thôi, chị đừng nghĩ bậy bạ nữa. Em yêu chị thế nào, chị rõ hơn ai hết mà!! Để em tính cách khác hén..

Mình dỗ dành.

- Không được đuổi chị đi nữa đó!!

Im một hồi, chị nói nhỏ, cặp mắt nai long lanh chớp chớp. Thôi miên kiểu này, bố thằng nào từ chối được.

- Ừ ừ... không đuổi mà!! Nói bậy bạ gì đâu không, khổ ghê!!! Chị ráng ăn hết tô cháo đi, rồi em lấy thuốc cho uống.

- Ừm..

Uống thuốc xong, mình đưa chị lên phòng nằm nghỉ, chị vẫn còn sốt nhẹ..

- Xem phim hén? Có mấy bộ phim hài hay lắm!!

Mình quảng cáo. Cần phải cho chị xem vài phim hài vui vui để lấy lại cân bằng.

- Phim gì T?

- Để em nhớ coi. À, coi "3 Idiots" đi, phim Ấn Độ diễn viên đẹp mà vui lắm!!

- Ừm..

- Để em lấy máy tính.

Mình chạy xuống phòng mẹ, bê cái laptop lên, hí hửng bật phim.

Phim này khi trước mình xem rồi. Nội dung khá hay và sâu sắc, lại hài hước! Đây là một trong số ít phim Ấn Độ mà mình thích, còn ra không hứng xem cho lắm vì nhiều màn nhảy múa hát hò quá. Biết rằng đây là điều đặc sắc nhất trong phim Ấn Độ, nhưng nhiều quá thành ra mình thấy hơi nhàm, ít đi một chút sẽ hay hơn.

Chị lại khác. Hình như đây là lần đầu tiên chị xem phim Ấn Độ, tỏ ra vô cùng hứng thú, xem say mê luôn.

- Diễn viên nữ đẹp quá T hén! Nhảy cũng đẹp nữa, thích quá!!

Mắt chị tròn xoe nhìn màn nhảy múa trong phim đến quên cả chớp.

- Đẹp sao bằng chị!!

Mình nịnh đầm.

- Xí...tối ngày nói vậy hoài, ai nghe được ta cười chị chết luôn. Chị xấu hoắc mà T cứ khen hoài..

- Chài, trước giờ có ai chê chị xấu chưa?

- Chưa.. nhưng cũng có ai khen đâu hi hi..

- Cần gì khen. Thấy thằng Quang với Tùng inox theo chị vậy đủ hiểu rồi. Chị không đẹp có cho vàng tụi nó cũng chả thèm!!

- Đừng nhắc tới Quang nữa, còn anh Tùng, T đừng gọi inox nghe kì lắm!! Tội người ta..

- Tội gì, ai kêu nó mặt dày. Em gọi vậy là hiền lắm rồi đó.

Chị đánh nhẹ vào má mình. Sau đó ngồi say sưa xem phim tiếp, thỉnh thoảng cười khúc khích khi có cảnh hài hài. Chị vui... mình cũng thấy vui lây, tự dưng thấy bộ phim xem lại lần 2 còn hay hơn lần đầu tiên!!

Hết phim, chị đòi xuống nấu cơm nhưng mình không cho, bắt chị phải nằm ngủ. Dỗ dành một hồi, chị mới chịu nghe, nằm ngủ cho mình nhờ. Thật là... chăm còn hơn chăm con mọn nữa, cơ mà hạnh phúc ngập tràn!!!

Mình tót xuống nhà lặt rau, đặt nồi cơm, lấy thức ăn trong tủ lạnh ra cho rã đông chờ mẹ về chế biến.

Tầm 11h30 mình phụ mẹ dọn cơm trưa.

- Diễm sao rồi con? Đỡ hơn chưa?

Mẹ hỏi.

- Dạ, đỡ rồi. Nhưng rảnh rỗi lại hay nghĩ lung tung rồi khóc..

- Tội nghiệp con bé!! Gia đình đã khổ rồi, lên đây cũng không được yên thân nữa. Bởi vậy, con gái đẹp đâu hẳn là có phước, còn khổ hơn những người không có nhan sắc..

Mẹ chép miệng than thở. 

Mẹ nói cũng đúng. Giá như chị xấu hoắc, chắc chẳng ai làm phiền và cũng không xảy ra những chuyện thế này. Nhưng nếu chị xấu, liệu mình có nảy sinh tình cảm không nhỉ? Hên xui, lửa gần rơm lâu dần cũng bỏ qua bề ngoài mà yêu mến cái nết thôi... nhưng bây giờ bắt chị xấu đi thì còn lâu mình mới chịu. 

- Mà mẹ thấy hình như con quan tâm chị Diễm hơi nhiều đó nhen!!

Mẹ nhìn mình cười cười, làm mình chột dạ quá.

- Giờ nhà có con với chỉ à, chỉ giỏi giang hiền lành nữa, gia đình lại khó khăn. Con không quan tâm sao được mẹ!!

Mình cố lấp liếm, nhưng đáp mà vẫn cắm đầu vào đĩa thức ăn, chẳng dám nhìn mẹ.

- Ừ, thì mẹ có nói gì đâu, chỉ thấy lạ lạ thôi! Hồi trước con cũng có quan tâm hai chị được như vậy đâu.

Mẹ nói bâng quơ, nhưng mình hiểu nếu không có câu trả lời khả dĩ làm an lòng mẹ, mọi thứ sẽ rắc rối ngay.

- Hai chị lớn hơn con nhiều mà, nên có nhiều chuyện khó chia sẻ được. Còn chị Diễm thì khác, giống như bạn con vậy, chắc suýt soát tuổi nên con thấy thân thiết hơn!!

- Chắc vậy. Mẹ nói vậy thôi, chứ con lo được cho chị thì mừng cho nó, nhớ trò chuyện an ủi chị thường xuyên để nó bớt tủi thân.

- Dạ.

- Mẹ tính vài hôm nữa con Diễm khỏe rồi, sẽ đưa nó về quê...

Mẹ chợt nói.

Nếu hôm trước mẹ nói chuyện này, mình sẽ đồng ý ngay. Nhưng hồi sáng vừa nói ra, chị đã muốn khóc rồi, mình cũng đã hứa với chị. Giờ tự dưng mẹ lại có ý giống mình, thật khó xử..

- Con thấy không ổn mẹ à..

Mình vọt miệng.

- Sao không ổn?

- Mấy hôm nay mình giấu không cho dì dượng Hai biết chuyện, giờ tự dưng đưa chị về quê, thế nào họ cũng biết. Với lại gia đình chị khó khăn mà, mấy tháng nay trông chờ chị Diễm sớm ra nghề phụ giúp gia đình, giờ chị về dưới đó việc học dở dang, việc làm cũng không có, biết sống thế nào hả mẹ?

Mẹ trầm ngâm một lúc rồi nói.

- Mẹ tính rồi, sẽ cho con Diễm một số vốn để làm ăn..

- Con sợ chị không dám nhận đâu, tính chị mẹ cũng biết mà! Với lại chị còn trẻ người non dạ, làm ăn biết làm gì đâu, rủi bị ta gạt tiền mất tật mang nữa thì khổ!!

- Vậy... hay là mẹ đưa tiền cho dì dượng con? Để họ có vốn nuôi bò hay gì đó... chắc cũng sống được.

- Dì dượng không bao giờ dám nhận tiền của mẹ đâu. Ai cũng có lòng tự trọng mà, hôm trước xuống quê nói chuyện với dì Hai, con thấy dì áy náy chuyện nhờ vả gia đình mình giúp chị Diễm lắm rồi!!

- Sao con toàn bàn ra không vậy? Không muốn mẹ giúp nhà con Diễm hả?

Mẹ nhìn mình nghi ngờ.

- Đâu có. Mẹ giúp được nhà chị, con còn mừng cho chị nữa là... Nhưng mà con thấy vậy không ổn lắm!! 

Mình hoảng hồn vội nói.

- Thằng T nói cũng có lý đó em, anh thấy không ổn thật!

Ba mình chợt lên tiếng.

- Vầy không được, kia cũng không được, chứ biết tính sao giờ?

Mẹ mình ngao ngán.

- Mẹ cứ để từ từ, con nói chuyện dọ ý chị Diễm coi sao, rồi mình tính hén!!

Mình nhanh nhảu.

- Ừ, thôi tùy nó. Mẹ chỉ lo cho nó thôi, sợ ở đây mốt gặp nguy hiểm nữa..

- Dạ, con nghĩ chị cũng hiểu mà, mẹ đừng lo!!

Đổ cả mồ hôi trán mới thuyết phục được mẹ, mình thở phào nhẹ cả người. Giờ mà đưa chị về quê, chẳng biết chị sẽ ra sao nữa... Mấy hôm nay có mình ở bên cạnh an ủi suốt mà còn buồn thế kia...

Chị ngủ rất ngon, đến tận chiều tối mới dậy, còn phụng phịu trách mình sao không kêu chị. Chị sợ ngủ nhiều riết quen, sẽ thành gái hư làm biếng! 

- Chời ơi, bệnh thì ngủ suốt phải rồi. Có gì đâu mà hư với chả không hư..

Mình ngán ngẩm lắc đầu.

- Chị sợ dì nói...mà không biết sao uống thuốc vô ngủ ngon quá, chị không hay luôn.

Chị cười lỏn lẻn.

- Mẹ em lo cho chị lắm, không có nói gì hết, đừng lo!! Mẹ nói coi chị như... con dâu vậy đó.

Mình hấp háy mắt.

- Thôi đi, xạo quá!!

- Thiệt, không tin em dắt chị xuống hỏi mẹ, đi.

Chị đỏ mặt, đấm thình thịch vào lưng mình, tự dưng có người đấm bóp cho, sướng vãi!! 

Tối nay ba mẹ lại nhà chú Quyết hỏi chuyện xem tình hình thế nào rồi. Nói thì nói vậy chứ ông bà cũng rất lo lắng cho mình, cứ sợ bên thằng Quang ỷ có tiền rồi làm bậy.

Chị khỏi hẳn rồi, không còn sốt nữa, chẳng chịu ăn cháo mà cứ đòi ăn cơm. Cơ mà ăn được có một chén nhỏ xíu lại bảo no rồi, ép thế nào cũng không ăn thêm. Mình chịu thua, nắm đầu...à không, nắm tay chị kéo lên phòng.

- Ra ban công chơi chút đi T, chị muốn ra đó hóng mát.

Chị đề nghị.

- Không được. Chị vừa khỏi bệnh đó, ra ngoài trúng gió bệnh nữa.

Mình lắc đầu.

- Đi mà... chị ở trong phòng hoài ngột ngạt quá à!!

Chị nắm tay mình, nài nỉ.

- No, no. Vài hôm nữa khỏi hẳn rồi tha hồ ra đó chơi, giờ thì không được. Chị không nghe em giận đó!!

Mình hơi xiêu lòng, nhưng vẫn cố nghiêm mặt thiết diện vô tư.

- Thấy ghét!!!

Chị phụng phịu leo lên giường nằm quay mặt vào tường, không thèm nói chuyện với mình nữa.

Mình đóng cửa phòng chị lại, sau đó leo lên giường nằm kế bên.

- Đi xuống, ai cho lên đây?

Chị quay ra xô mình.

- He he, đuổi em đi xuống thiệt à, không khóc đó!!

Mình cười khả ố.

- Ừ, mắc gì khóc. Điiiiii...

Chị nghênh mặt, hai tay yếu như sên xô mình, chẳng nhích được 1 mm nào.

- Đi nè...he he...

Mình quàng tay ôm mạnh chị vào lòng. Mấy hôm nay mẹ cứ lên xuống thăm chị hoài, thành ra mình chả dám manh động. Giờ tranh thủ ba mẹ vắng nhà, phải âu yếm chị bù lại mới được..

- Buông ra coi..

Chị cố xô mình ra, người cứ ngọ nguậy như con giun.

- Còn lâu cưng à!! Mấy bữa nay không được hôn cái nào hết, nhớ muốn chết luôn!!! Bù lại cho anh đi!!

- Hứ, còn xưng anh nữa chứ. Giận T rồi, đừng mơ..

- Haizzz...bữa trước bị thằng đó đạp cho mấy cái vô ngực, giờ đau quá chừng!! Không biết có bị gãy xương không nữa..

Chị đang cựa quậy, nghe mình than thở chợt nằm yên, đưa tay kéo nhẹ áo mình lên.

- Ax, làm gì vậy? Dê hả? 

Mình vờ đưa hai tay che ngực, miệng la hoảng.

- Dê cái đầu T!! Chị coi coi, đau ở đâu vậy? Sao mấy nay không nói chị biết?

Chị liếc mình, tay cứ cố kéo áo mình lên để xem cho bằng được.

- Ax...thôi...nhột quá...

Mình nhột muốn chảy cả nước mắt, đẩy tay chị ra.

- Dám gạt chị, nhớ đó!!!

Chị vỡ lẽ, hai tay lại vỗ thùm thụp lên ngực mình.

- Ui da...đau...

Mình rên rỉ.

- Cho đau chết luôn! Hứ...

- Phạt chị nè...

Ngay khi chị nghênh mặt lên thách thức, mình chồm đến áp miệng lên làn môi chị..

Chị hơi bất ngờ, nằm ngay đơ một lúc mới hoàn hồn lại được, rồi siết chặt mình...hôn mình cuồng nhiệt...

Chưa bao giờ chị đáp lại mình mãnh liệt đến thế này, khiến mình hơi choáng váng... chị hôn như điên như dại...như chẳng cần biết đến ngày mai...chồm cả lên người mình chiếm thế chủ động...

Mình như thằng trai tơ lần đầu mới biết đến ái tình, chỉ còn biết nằm siết chặt lấy chị, mắt nhắm lại tận hưởng cảm giác ngọt ngào...êm ái...người bồng bềnh...lơ lửng...hồn trôi dạt đến tận cửa thiên đường...

Cơn say tình ập đến tựa giông bão khiến mình mê mẩn, hai tay vô tình di chuyển khắp cơ thể chị...

Nhưng khác với lần trước, chị không ngăn mình lại, để mặc mình tự do khám phá, hôn mình ngày càng gấp gáp hơn...

Không chịu được nữa, mình chồm lên đổi vị trí với chị, tay nhanh nhẹn cởi khuy áo chị ra, hôn điên cuồng từ môi chị xuống bên dưới...mình điên quá rồi...chẳng thể kiềm chế được nữa...chị không ngăn mình lại...sao có thể dừng lại được đây...

Thần kinh mình căng thẳng tột độ, tâm trí mình bảo dừng lại, nhưng đôi tay và cái miệng mình chẳng chịu nghe lời, cứ hành động theo bản năng...muốn hòa làm một với chị...

Trong cơn mê ấy...khi mà mình sắp phá vỡ ngưỡng giới hạn cuối cùng...thăng hoa đến tột đỉnh của tình yêu...tai mình chợt bắt được tiếng thút thít thật khẽ của chị...mình ngước lên...chị đang khóc...nước mắt lăn dài trên má...môi chị run run...

Mình dần tỉnh lại, bàng hoàng nhận ra những gì đang làm...mình tự thấy mình thật hèn hạ...chị cần tình yêu và sự che chở của mình...chị không cần những điều này... Mày thật khốn nạn T à, có ai nghĩ giống mình không??

- Em xin lỗi...!!!

Mình run run đưa tay chùi nướt mắt cho chị.

Chị ôm chặt lấy mình, lắc đầu quầy quậy...

- T không có lỗi... chị tự nguyện mà...T không phải xin lỗi chị...

- Em hèn thật mà! Biết chị không muốn còn cố tình làm vậy...

Mình thật sự tự trách bản thân. Cứ nghĩ tốt với chị lắm, hóa ra mình cũng như bao thằng khác, thèm khát và chờ đợi cơ hội để chiếm đoạt sự trong trắng của chị thôi..

- T đừng tự trách mình mà!! Chị tự nguyện, chị cho T hết đó...yêu T lắm!!!

Chị vùi đầu vào ngực mình, thút thít nói.

- Thật không? 

- Thật...

- Sao vậy?

Mình quay cuồng trong những câu hỏi, chuyện đó với chị rất quan trọng, mình không tin chị dâng hiến cho mình. Chị yêu mình thật, nhưng chị sẽ không bao giờ có cái ý định điên rồ đó đâu, chị muốn dành cho đêm tân hôn mà..

- Chị yêu T...

Thật lâu, chị rụt rè nói.

- Em không tin. Còn lí do gì khác phải không?

- Không có mà..

Chị ngẩng mặt lên, mắt vẫn còn ướt. Môi chị lại áp chặt môi mình, hôn say đắm..

- Tối nay...chị muốn cho T hết...

Chị nói gấp gáp qua hơi thở.

Đầu mình mụ đi trước câu nói mời gọi cùng những hành động tấn công dồn dập của chị. Cơ thể nóng bỏng của chị áp vào khiến mình mơ màng...thần trí mất hết tỉnh táo...chỉ muốn thả lỏng đón nhận những cảm xúc kỳ diệu chị trao tặng...

Nhưng mình vẫn có cảm giác không ổn...những giọt nước mắt của chị là thế nào? Hành động kỳ lạ của chị đêm này là vì sao?

Mình cố trấn tĩnh, hít một hơi sâu, giữ đầu óc thật thanh thản, không để cảm xúc lấn át lý trí. Hai tay giữ chặt không cho chị cựa quậy nữa...

- T chê chị hả...?!

Chị ngỡ ngàng nhìn mình.

- Không. Em rất muốn!!

Giọng mình khàn đi.

- Vậy...sao T...

- Em muốn rõ ràng mọi chuyện. Rồi sau đó nếu chị vẫn không thay đổi quyết định, em sẽ không ngu mà từ chối nữa đâu..

- Còn chuyện gì mà chưa rõ ràng..??

- Hôm nay chị lạ lắm biết không? Em không tin chị lại thật sự muốn chuyện này..

- Chị yêu T!! Chị tự nguyện mà...

- Thật không?

Mình nhìn sâu vào mắt chị.

- Thật...

Chị cố bình tĩnh nhìn lại mình, nhưng sự sợ sệt và chút gì đó giấu diếm hiện rõ trong mắt chị.

- Chị không nói cũng được, em ra ngoài.

Mình ngồi dậy mặc đồ vào.

Chị ngơ ngác một lúc, rồi nhào tới ôm chặt mình từ phía sau.

- Để chị nói...chị nói mà...T đừng giận...

- Ừm, nói đi.

- Chị...sau đêm đó...chị sợ lắm...!!! Chị nghĩ kỹ lắm rồi...chị không muốn lần đầu của chị...thuộc về ai khác ngoài T...

Chị vừa nói vừa mếu máo khóc. Nhìn mà tội...

- Đó là lí do phải không? Chị sợ sau này chuyện đó sẽ bị lặp lại, chị sợ bị ai khác cướp đi sự trong trắng của chị, thế nên bây giờ trao cho em trước à?

- T đừng giận mà...đúng là chị có nghĩ vậy...nhưng chị yêu T nữa...

Chị ôm mình khóc rưng rức. Mình căm giận thằng chó Quang, giờ mà nó ở trước mặt mình, dám mình giết nó ngay lập tức. Khiến chị bị ám ảnh đến mức này...

Mình xoay lại ôm chị.

- Thôi, không sao. Em không giận gì hết...đừng khóc nữa!!!

- T...chê chị hả...??

- Ngốc quá!! Nghĩ sao em chê, muốn còn không hết nữa là...

- Vậy chứ sao T...

- Em muốn giữ gìn cho chị. Hơn nữa em càng không muốn chị làm chuyện đó với em vì lí do gì khác.

- Chị...chị cũng muốn cho T thật mà...

Mình nhìn chị, nghiêm mặt nói.

- Chị suy nghĩ kỹ đi, rồi hãy trả lời em. Chị đã sẵn sàng để....với em chưa? Toàn tâm toàn ý với em, vì tình yêu dành cho em, không phải vì bất cứ điều gì khác tác động hết. Nếu nghĩ xong, chị vẫn giữ nguyên quyết định, em sẽ rất vui đón nhận.

Chị cúi đầu ngẫm nghĩ thật lâu, rồi lại len lén nhìn mình...

- Nghĩ xong chưa? Trả lời được rồi chứ?

- Chị...xin lỗi...hồi nãy chị bậy quá!!!

- Ừm, đổi ý rồi phải không?

- ...

- Nói em nghe đi, sao lại vậy?

- Hồi nãy chị nói rồi mà..

- Em muốn nghe lại một lần nữa cho rõ ràng.

- Ừm...T đoán đúng...chị sợ mốt lại xảy ra chuyện nữa...nếu người đó không phải là T...chị đau khổ lắm...hix...

- Chuyện qua rồi, chị đừng lo nữa! Em hứa sẽ không để ai hại chị một lần nào nữa đâu, yên tâm đi!!!

Mình hôn trán chị.

- T tốt với chị quá...!!!

Chị nhìn mình thật lâu, hai tay ôm mặt mình kéo xuống hôn.

Mình vội né ra, giờ mà hôn môi nữa chắc mình thịt chị luôn quá, chịu hết thấu rồi...người phàm mắt thịt chứ có phải thánh đâu..

- Chị mặc đồ vô đi, để vầy một hồi không biết em làm gì chị đâu à, lúc đó đừng khóc!!!

Mình cười tủm tỉm, mắt cố không ngó xuống, sợ nhồi máu cơ tim mà chết..

- Á...T ra ngoài đi...

Chợt nhớ ra tình trạng hiện giờ, chị hoảng hốt kéo mền che lại, đuổi mình ra.

Mình cười hềnh hệch.

- Ra gì mà ra, nãy giờ nhìn thấy hết trơn rồi, còn gì nữa mà sợ.

- Thôiiii, ra ngoài giùm chị đi...lẹ lên...

- Cho nhìn thêm tí nữa đi mà...

- Không được...đi lẹ đi...hix...

Mình nuối tiếc đi ra ngoài. Về phòng mà cứ tự hỏi có phải mình quá ngu ngốc khi từ chối chị không? Chẳng rõ, nhưng mình thấy vui vì vẫn còn chút gì đó giữa mình và chị để khám phá... cố giữ điều đó đến khi mình và chị có một kết quả tốt đẹp, mình mong chờ ngày đó!!!


Hôm nay mình bắt đầu đi học lại bình thường, gần thi rồi nên không dám nghỉ nữa. Chị đã tạm ổn rồi, bệnh cũng khỏi hẳn, chỉ còn hơi chút buồn khi nghĩ đến chuyện đó. Mình đã cố hết sức, bây giờ vượt qua nhanh hay chậm tùy thuộc vào bản lĩnh của chị thôi. Vết thương lòng khó thể phai mờ mau chóng được, hi vọng thời gian sẽ chữa lành cho chị!!

Mình học cả ngày, trưa về nhà ăn cơm gặp chị được tí xíu lại phải đi tiếp. Tranh thủ chút thời gian quý báu, mình vác laptop lên mở sẵn vài phim online cho chị xem đỡ buồn, cũng để tránh cho chị rảnh rỗi lại nghĩ ngợi lung tung linh tinh nữa..

- Muốn xem phim tình cảm thì mở phim này nghen, còn cái này là phim hài..

Mình chỉ chị.

- Ừm, chị biết rồi. T đi học đi.

Chị cười mỉm chi.

- Chưa tới giờ, em ngồi chơi với chị chút rồi đi. Sáng giờ có nhớ em hem?

Mình ngồi xuống cạnh chị, cười gian.

- Hông!!

Chị trề môi.

- Ax, vậy thôi. Em đi học, chiều tối đi sinh nhật bạn luôn, chị ở nhà một mình đi nhen.

- Sinh nhật ai vậy?

- Ai kệ ta, hỏi làm gì?

- Hứ, ghét!!!

- Vậy nhen. Em đi đây.

Mình nhổm người dậy, vờ muốn đi.

- Hi hi, giỡn có xíu mà giận rồi kìa!!

Chị lật đật kéo mình lại, miệng cười hinh hích.

Thật ra, mình mà muốn đi thì mười người như chị cũng chả kéo lại được. Cơ mà đùa thôi, thành ra nương theo lực kéo nhẹ hều, mình lảo đảo té nằm lên đùi chị luôn.

- Dê hả?

Chị xô mình ra.

- Chị kéo em lại đã còn nói... đừng ngậm máu phun người nhen!!

Tất nhiên có cho vàng mình cũng chả đứng lên.

- Chị kéo T ngồi lại thôi, ai cho T nằm...

- Không nói nhiều. Giờ có nhớ hem? Không nhớ em đi đó.

- Nhớ...hi hi...

- Nhiều hem?

- Nhiều...

- Cỡ nào?

- Cỡ... không biết nữa...

- Cỡ cái này không?

Mình đưa tay chỉ lên ngực chị.

- Nói bậy! Chị giận đó..

Tưởng mình định sàm sỡ, chị giật mình đưa tay che trước người, mặt đỏ lên.

- Chài, chị nghĩ bậy thì có.

- T chỉ rõ ràng, còn chối nữa..

- Ý em là trái tim chị đó. Hiểu chưa cô nương? Rõ khổ!!

- Ủa, vậy hả? Hi hi, ai biết đâu nè. Tự nhiên... chỉ vậy làm chị hiểu lầm chứ bộ..

- Giờ hiểu rồi đó, sao nè? Nhớ nhiều cỡ vậy không?

- Gấp 100 lần vậy luôn hi hi..

- Hơ...gió mát quá, thôi em đi học. Ở nhà ngoan, coi phim chút rồi ngủ đi hén! Không có nghĩ bậy bạ rồi khóc lóc đó.

- Ừm...T đi cẩn thận nha!!

Hôn nhẹ chị một cái rồi mình thay đồ đi học. Trời nắng chang chang, nóng đổ lửa mà phải ra đường, đúng là cực hình thật. Nhưng phải cố thôi, vì tương lai hạnh phúc của con em chúng ta, hy sinh đời bố củng cố đời con vậy!!

Nghỉ nhiều quá nên chương trình học mình bị bỏ xa, vào lớp phải cố động não hết mức, mượn tập vở nghiên cứu luôn cả giờ ra chơi mới tạm hiểu được một chút. Kiểu này về nhà phải bỏ thời gian ôn thêm, quỹ thời gian ít ỏi ở gần chị lại sắp bị cắt xén đi một khoảng nữa rồi..

Như thường lệ, tuần này mình lại dẫn chị đi lễ. Mình không có ý định truyền đạo hay dẫn chị vô đạo gì cả, chỉ đơn giản rủ chị đi cùng cho vui thôi. Đi hay không, tin hay không tin tùy thuộc vào chị, mình sẽ không bao giờ ép buộc chị làm gì theo ý mình. Luôn yêu thương và tôn trọng quyền tự do lẫn nhau, đó là quan điểm của mình trong tình yêu cũng như hôn nhân sau này. 

- Váy này được không T?

Chị bước ra hỏi mình.

- Được, hơi gầy một chút nhưng mà cũng ok lắm!!

Chị mặc gì chả đẹp, mình nhận xét chiếu lệ thôi.

- Vậy hả? Thôi để chị thay cái khác.

Chị đóng cửa lại.

- Zzz...nãy giờ chị thử chục cái rồi đó. Lẹ đi, sắp trễ giờ rồi.

- Chị xong liền..

Mình hơi bị nản cái khoản làm điệu và sắm tuồng lâu lắc của các quý cô quý bà. Nội việc thử đồ thôi đã lâu thế này, chẳng may chở chị đi shopping chả biết thế nào nữa, có mà chờ dài cổ như con hươu cao cổ..

Thêm vài phút nữa, chị mới chịu mở cửa ra.

- Cái này sao T?

- Ok, đẹp quá luôn!! Rồi đi lẹ giùm đi cô nương..

Mình không khen qua loa cho có. Chị mặc váy màu vàng chói chang nhưng rất hợp, tóc chị chẻ giữa xõa dài hai bên vai, điểm thêm vài chiếc kẹp nho nhỏ. Nhìn chị xinh mà cũng thật đơn giản, không quá cầu kỳ lòe loẹt!

Thật may, tuần này đi lễ không gặp thằng trẻ trâu lần trước. Mình chúa ghét những ai nhìn người khác với kiểu soi mói như thế, cũng có khi nó đi soi trúng vợ của đại ca giang hồ nào đó nên bị đập vào viện nằm rồi.

- Mai mốt lễ cưới của mình, chị phải lên trển đọc y vậy đó.

Lúc này đang có người bước lên đọc lời chúa, mình nghiêng đầu nói nhỏ với chị.

- Hix...lên đó hả? Đông người vầy sao chị dám!!

Chị hơi le lưỡi.

- Ừ, ai cũng phải vậy hết. Chị sợ thì thôi mình khỏi làm lễ trong nhà thờ.

Mình nhún vai.

- Thôi, chị thích vậy mà!! Để tới đó chị ráng..

- Em không ép nghen.

- Ừm, chị thích thiệt..!!!

- Làm gì thích dữ vậy?

- Trước giờ thấy trong phim hoài à, lạng mạn lắm, hi..!!

Đang thì thầm nhỏ to với chị, nghe tiếng suỵt nhỏ phía sau, mình quay lại thì thấy ông bác giữ gìn trật tự đang nhìn mình. Thế là từ đó cho đến tận khi hết lễ, mình và chị ngồi im thin thít, mắt luôn hướng về chúa như những con chiên ngoan đạo nhất thế gian.

Lễ xong mình định đưa chị đi ăn rồi dạo phố xả stress. Mấy hôm nay chị toàn phải ở trong nhà, thấy mà tội! Nhưng chị 2 chợt đt gọi mình ra quán hải sản ăn cùng gia đình, đành thay đổi kế hoạch vào giờ chót.

Đến nơi thì thấy cả nhà mình đã có mặt đông đủ ngoài ấy. Ba mẹ, vợ chồng chị 2 và chị 3, có cả hai đứa cháu, một đứa 5 tuổi, đứa còn lại mới lên hai.

- Diễm vô đây ngồi đi em, có gì mà ngại!

Thấy chị Diễm lúng túng đứng ngoài xe với mình, chị hai kêu.

- Vô đi, người nhà không, có gì đâu chị ngại!

Mình hối thúc.

- Trước giờ chị có gặp hai chị của T được mấy lần đâu, run quá!!

Chị nói nhỏ.

- Thì trước sau gì cũng phải gặp thôi mà. Sau này chị còn thường xuyên gặp dài dài đó, em dâu mà he he..

- Ghét!! Ta đang lo còn chọc nữa...

- Không sao đâu, hai bà chị của em thân thiện tốt bụng lắm!!

Có gia đình nên mình không dám động chạm gì vào chị, chỉ còn biết vừa bước vô vừa động viên tinh thần, chị rụt rè đi theo mình..

- Mới đi lễ về hả?

Chị hai cười hỏi.

- Ừm...

Mình kéo ghế cho chị ngồi xuống. Chị loay hoay gật đầu chào hết mọi người rồi mới rụt rè ngồi.

- Thấy hai đứa coi bộ thân thiết dữ ta!!

Chị ba nhìn mình nheo mắt.

- Thân gì đâu. Em dẫn chị Diễm đi lễ cho biết thôi he he..

Mình hơi chột dạ.

Mặc dù tính về vai vế thì hai chị mình phải gọi chị Diễm là chị, nhưng do hai chị lớn hơn nhiều, lại bà con xa nên xem chị Diễm như em. Chị Diễm rất thoải mái với cách xưng hô này, ba mẹ mình hồi trước có la vài lần, nhưng riết rồi chịu thua, không nói nữa.

- Hai đứa ăn gì gọi đi, cả nhà kêu món trước rồi.

Mẹ mình đưa menu.

Mình cầm menu xem một hồi, quay sang chị nói.

- Cua rang me hén?

- Gì cũng được..

- Chị không thích món này hả?

- T cứ kêu đại đi. Đừng quan tâm chị quá, mọi người nhìn kìa.

Mình vội gọi bừa vài món. Đi cùng với gia đình khó khăn thật, muốn nói gì với chị cũng không được, muốn gắp thức ăn cho chị cũng chẳng dám gắp luôn, cứ sợ gia đình nghi ngờ. Lần đầu tiên mình phải tỏ ra lơ là chị đến thế, cả buổi thỉnh thoảng mới nói với chị được vài câu chiếu lệ.

Hai chị mình cùng mấy ông anh rể rất vui tính, hỏi thăm chị Diễm suốt, chị cũng nhiệt tình đáp lại. Không khí vô cùng rôm rả, vui vẻ, nhưng sao mình lại chẳng thấy thoải mái một chút nào. Có lẽ vì phải tỏ ra xa lạ với chị, biết thế khi nãy không ghé, đưa chị đi hóng gió còn thích hơn.

Mọi chuyện sẽ đơn giản trôi qua, rồi mình sẽ lại được về nhà để tha hồ quan tâm, chăm sóc cho chị, nếu như gần cuối bữa ăn chị 2 không nêu ra một vấn đề khá bực mình.

- Diễm ở phòng đó một mình, thấy rộng không em?

Chị hai hỏi.

- Dạ, rộng... em ở có mình sợ ma muốn chết luôn!!

Nãy giờ trò chuyện với hai chị mình khá thân tình, nên chị Diễm cũng lấy lại được sự tự nhiên.

- Vậy...cho thêm một người nữa ở cùng, em có ngại không?

Chị hai cười cười.

- Dạ. Em sao cũng được hết à! Phòng đó của chị, em ở nhờ mà hi hi!! Mà ai vậy chị?

- Nhỏ em của bạn chị dưới miền Tây. Cả gia đình đi nước ngoài hết rồi, mà nó cứng đầu không chịu đi, cứ đòi ở lại đây. Giờ chị nó xin cho vào làm ở công ty của chị, mà vô đây chưa tìm được nhà trọ. Con gái ở khách sạn cũng tội nghiệp, lại nguy hiểm nên mấy hôm nay đang ở nhờ bên nhà chị, mà thấy không được tiện cho lắm...

- Vậy cứ kêu qua ở cùng với em đi chị, em không có ngại gì đâu!

- Đâu được, phòng đó giờ ba mẹ chị giao cho Diễm rồi, nên chị phải hỏi ý Diễm trước, nếu không được cứ nói, chị tìm chỗ khác cho nó.

- Dạ, được mà! Em nói thật đó.

Mình nghe mà lùng bùng lỗ tai. Gì á? Giờ thêm một con bé nào đó vào ở chung với chị Diễm à? Vậy coi như sự riêng tư của mình và chị bị xâm phạm nghiêm trọng, sau này có muốn ôm chị, hôn chị vài cái cũng không được. Nghĩ thôi đã thấy bực bội rồi, nhưng giờ mình không tiện nói thay chị, mọi người nghi ngờ thì chết nữa...

- Con Ngà nói đúng đó Diễm. Hồi nãy nó có hỏi ý dì dượng, nhưng dì kêu chờ con lại tính sau. Phòng đó thuộc về con rồi, nếu con thấy bất tiện cứ nói, không ai dám ép đâu.

Mẹ mình nói.

Nghe vậy, mình mừng húm, lén đá nhẹ vào chân chị dưới gầm bàn, nháy mắt ra hiệu.

- Dạ...chị cứ kêu người đó lại ở với em đi, em ở một mình cũng buồn! Với lại hai người đỡ sợ ma hơn..

Chị nhìn mình, sau đó nói ngược lại hoàn toàn ý mình muốn.

- Thật hả? Vậy mai chị kêu nó dọn qua ở cùng với Diễm hén, có chị có em đúng là vui hơn!

- Dạ.

Rồi, xong phim. Nghe hoàn cảnh nhỏ đó mình thấy cũng tội, nhưng có vẻ nhà nó rất giàu, sao không mua hay thuê hẳn một căn nhà nào đó mà ở, việc gì phải đến nhà mình ăn nhờ ở đậu làm gì cho mệt? Chả hiểu nổi... Từ nay những phút lãng mạng ngoài ban công, những đêm tình tứ bên phòng chị...những nụ hôn...những cái ôm...hết rồi, hết thật rồi. Càng nghĩ càng điên, cuộc sống vừa mới yên ổn được một chút của mình lại sắp bị đảo lộn chỉ vì con bé cứng đầu nào đó chẳng chịu theo gia đình ra nước ngoài sinh sống. 

- Gì nhăn nhó dữ vậy T? Kiến cắn hả?

Chị hai chợt hỏi mình.

- Đâu có, không biết ăn trúng gì mà em hơi đau bụng..

- Chứ không phải nghe có gái sắp qua nhà ở, khoái quá nên đứng ngồi không yên hả?

Zzz...đoán đúng rồi đó, nhưng mà ngược lại mới chính xác đấy bà chị à... Hại thằng em này rồi, khổ quá!! 

- Con Uyên xinh lắm, cơ hội cho mày đó. Nhà nó giàu nữa, ráng tán đi.

Chị ba nhìn mình cười lớn.

- Uyên nào?

- Thì con bé em bạn chị hai chứ ai. Có vậy nên bả mới không yên tâm cho nó ở bên đó, tống sang bên này nè.

- Ax, chị đừng nói bậy!! Em tu rồi.

- Mày tu hú thì có, mê gái còn hơn gì mà bày đặt.

Có chân ai đó đá nhẹ vào chân mình, quay sang thấy chị Diễm đang liếc liếc mình, miệng cười tủm tỉm nhưng dường như có cả tiếng nghiến răng. 

Mình cười gượng, đáp lấp liếm cho xong rồi xin phép đưa chị về trước.

- Thích lắm phải không?

Vừa chạy được một khúc, chị đã hỏi mình.

- Thích gì?

- Uyên gì đó..

- Ax...mắc gì thích trời...bậy bạ!!

- Xí, chứ gì nữa. Hai chị T nói không sai đâu..

- Chài, hai bà đó biết gì mà nói.

- Biết T mê gái.

- Hồi xưa thôi, giờ hết rồi. Mê mình chị thôi à!!

- Không tin. Chỉ giỏi nói miệng..

- Chứ hồi nãy không thấy em đá chân ra hiệu chị từ chối hả? Thích thì em ngu gì kêu nè.

Đúng là oan thấu trời xanh mà, Bao đại nhân ngó xuống mà coi.

- Giả bộ thì có. Với lại lúc đó chưa biết ta đẹp hay xấu mà, giờ biết rồi..

Chị vẫn không buông tha cho mình, cứ vặn vẹo.

- Không có. Đừng nói nó chắc chắn không thể đẹp bằng chị rồi, em không tin có ai hơn được chị, cho dù có là hoa hậu đẹp gấp 100 lần em cũng không thèm.

- Thật không? Giả bộ nói cho chị vui thôi phải không?

- Thật 100%. Em đang rầu mà chị còn ghen bóng ghen gió nữa, mệt ghê!!

- Rầu gì vậy?

- Thì vụ con nhỏ lại ở nhờ đó. Mốt sao em vô phòng chị được nữa, lúc nào cũng có nó ngồi một đống, hết làm ăn gì luôn.

- Hi hi...thì khỏi...có sao đâu!!

- Ờ, mốt đừng than tối không có ai hát ru ngủ nhen!

- Ừm...không than lun...hi hi...

Càng nghĩ mình càng thấy bực, đúng là mình có hơi ích kỷ, nhưng mưu cầu hạnh phúc là quyền tự do của mỗi con người. Đang yên đang lành, tự dưng có đứa nhảy vô phá đám, hỏi sao không khó chịu? 

- Sao hồi nãy em đã nhắc rồi, mà chị không chịu từ chối?

Mình hầm hừ.

- Nghe chị Ngà nói thấy tội quá! Phòng chị còn rộng mà, thêm một người có sao đâu..

Chị ngây thơ đáp. Bình thường mình yêu sự ngây thơ này vô cùng, nhưng bây giờ bắt đầu nếm mùi đau khổ cũng do cái sự ngây thơ của chị mang đến..

- Biết là vậy. Nhưng mà tự dưng có người lạ vô ở, cuộc sống của mình sẽ bị xáo trộn, chị biết không?

- Chị xin lỗi!! Lúc đó chị không nghĩ tới thật mà. Nhưng dù sao phòng đó cũng của chị Ngà, chị quyền gì đâu nói nè..

Mình cũng không nói gì được nữa. Bực mình trách chị thế thôi, mình cũng hiểu cho chị, dù gì cũng ở nhờ nhà mình, sao dám ý kiến ý cò. Hơn nữa tính chị lại tốt, hay thương người...

Thôi dù sao cũng lỡ rồi, giờ phải nghĩ xem làm thế nào để cản không cho con bé cứng đầu kia đến nhà. Theo chị 2 nói thì mai nó dọn đến, biết làm thế nào đây? Giờ không lẽ mình chạy đi tìm nhà trọ cho nó?  Mệt đầu thật...


Mất cả đêm nằm gác chân lên trán suy nghĩ, rốt cục mình chả tìm được cách gì hay ho. Cũng có nghĩ đến việc em Uyên này là do ba mẹ mình cài vào, nhưng mình không tin lắm. Nếu ba mẹ nghi ngờ thì cứ hỏi thẳng hoặc nói chuyện với mình, lặng lẽ theo dõi cũng được, cần gì phải làm thế? Đời mà, chẳng lẽ giống trong phim thế à? Không thể tin được!

Sáng ra, ngồi ăn sáng với ba mẹ, mấy lần mình định mở miệng đề nghị không cho con bé đó qua ở nhờ, nhưng mãi vẫn chẳng dám nói. Mình không biết ba mẹ có nghi ngờ chuyện mình và chị chưa, nhưng bây giờ tự dưng một hai đòi không cho con bé kia qua, nhất định chỉ làm tăng thêm sự nghi ngờ thôi, mọi việc lại càng tồi tệ hơn. Cuối cùng, mình đành ngậm đắng nuốt cay lết thết đi học, mọi thứ giao phó cho ông trời vậy. 

Trưa về nhà ăn cơm xong, mình tranh thủ rủ chị lên phòng ngay, sắp hết rồi những giây phút riêng tư bên chị, phải biết quý giá!! 

- Chị làm gì vậy?

Định lên để tâm sự, ai dè chị lại loay hoay dọn dọn quét quét, mình hỏi.

- Dọn phòng. Sắp có người đến ở rồi, chị phải sắp xếp lại cho gọn gàng.

Chị trả lời, tay vẫn không ngừng xếp đồ.

- Zzz...nó qua ở ké chứ bộ là bà nội sao mà chị phải lo lắng dữ vậy? Kệ đi, dẹp gì cho mệt không biết!

Mình lầm bầm.

- Nói như T, chị cũng ở ké đó..

Chị liếc mình.

- Chị khác, sao so sánh với nó được.

- Khác gì nè?

- Chị là người yêu em, cũng là người em yêu, đương nhiên phải khác nó rồi!!

- Xí, giờ thì nói vậy. Biết đâu sau này đuổi chị ra khỏi nhà, yêu người ta.

- Chài, giỏi tài nói bậy bạ.

Mình giơ nắm đấm hù chị làm chị hoảng hồn lật đật né sang một bên, buồn cười gì đâu.

- Né hả?

Mình cốc nhẹ vào trán chị. Chị le lưỡi cười khúc khích..

- Qua giờ cứ đem con nhỏ đó ra xỏ xiên em hoài, bực lắm rồi nghen! Mà chị sợ vậy thiệt hả?

Mình liếm môi, hỏi.

- Chị chọc T thôi. Tin T mà!!

Chị hôn phớt lên má mình, rồi lại xếp đồ tiếp.

- Thật không? Không lo tí nào à?

- Cũng hơi lo một chút... Tại nghe hai chị T khen bé đó quá à, chắc xinh lắm!!

- Ha ha...vậy là chị chưa biết rõ về con mắt thẩm mỹ của hai bà chị em rồi. Nói đâu xa, hồi đó trong xóm em có con kia đen thui, mắt thì lé, mà hai bả cứ khen rối rít.

- Vậy hả? Hi hi...hai chị cũng khen chị dễ thương mà, chắc cũng giống nhỏ T nói quá.

- Ax...chị thì khác chứ. Chị dễ thương là hai bả khen thiệt..

- Xí, thôi đi. Gì cũng nói được..

- Có sao nói vậy người ơi! 

Thấy chị dọn dẹp một mình tội nghiệp quá, mình cũng lao vào làm phụ. Vì chị chứ không phải vì con bé cứng đầu nào đó sắp mò qua nhà nhé.

Mình tính rồi, để xem tình hình ra sao, nếu con bé xinh xắn thì sẽ gọi Thanh sida qua cho nó múa may quay cuồng, tán hộ giùm mình. Nếu thành công, khi đó xem như mình sẽ có thêm một đồng minh trong nhà, cũng không lo ẻm cản trở "tình duyên" của mình nữa. Chỉ sợ con bé xấu hoắc thì bỏ mợ ra, có cho vàng Thanh sida nó cũng chả thèm, lúc đó đã khổ càng thêm khó, mình chết luôn!!

Phụ chị dọn dẹp một lúc cũng xong, căn phòng đẹp hẳn ra. Bình thường chị rất ngăn nắp, nhưng dù sao sắp xếp lại vẫn thấy sáng sủa gọn gàng hơn. Phòng này khi trước xây cho chị 2 và chị 3 ở chung, nên rộng hơn phòng mình. Giờ có thêm con bé kia vào ở cũng không phiền gì đến cuộc sống của chị Diễm, chỉ ảnh hưởng chuyện riêng tư của mình và chị thôi.

- Phù...mệt quá!!

Mình quệt mồ hôi, than thở.

- Xếp có mấy cuốn sách mà rên thấy ớn luôn à! Công tử có khác..

Chị lườm mình một cái bén ngót.

- Dẹp cho chị em không mệt, tại dẹp cho người lạ mới mệt thôi!

- Ừm, chưa gì cứ một câu người lạ, hai câu bực mình...để chiều nay chị coi coi T thế nào..

- Xì, gái đẹp ở trường mê em hàng tá, làm như ế lắm vậy!

- Hi hi...chờ mà coi..

- Ờ...

- Thôi, chị ngủ trưa đi. Em về phòng học bài, sắp thi rồi mà chưa học được gì hết.

Nhìn đồng hồ đã hơn 1h, mình đứng dậy nói.

- Ừm, ráng học nghen!! Thi rớt chị giận T đó!

- Biết rồi. Không thương còn gây thêm áp lực nữa, thiệt tình..

- Hi hi...thương mới nói đó. Không thương mặc kệ T rồi!

Mình về phòng lấy tập vở ra ngồi học. Được một lúc nặng đầu quá, lết vào voz và fb chém gió với mấy thím một tí xả stress, xong lại vùi đầu dùi mài kinh sử tiếp. Lâu nay toàn ăn chơi đàn đúm, giờ học khó vô kinh khủng, phải quyết tâm ghê lắm mình mới ngồi ôn được đến chiều. 

Đang học thì đt reo, nhìn vào thấy tên chị hai hiện lên. Hung thần sắp đến nhà mình rồi..

- Hế lô mồ tố..

Mình bắt máy.

- Lô cái đầu mày. Có nhà không đó?

Chị hai cười.

- Có. Chi vậy?

- Tao dẫn bé Uyên qua chứ chi..

- Ax...qua thiệt hả? Tưởng chị giỡn chứ?

- Giỡn vô mặt. Ba mẹ về chưa?

- Chưa.

- Thôi kệ, giờ qua luôn đó nhen. Tém gọn đồ đạc hết chưa?

- Không biết. Nó qua ở nhờ chứ gì mà làm ghê vậy? 

Mình hơi bực.

- Thì dọn sơ sơ thôi, để phòng lộn xộn quá cũng kỳ! Mà nói nhỏ thôi, nó đang đứng kế bên..

- Kệ nó...

- Ờ, giờ nói hay lắm! Chút nhìn thấy nó rồi đứng có lết theo nhen thằng quỷ!!!

- Nằm mơ đi...em tu rồi.

- Không nói nhiều nữa, giờ tao với nó qua đó.

Mình tắt máy, ngồi ngẫm nghĩ. Có nên đóng cửa treo tờ giấy "miễn tiếp khách" không nhỉ? Chắc bà chị cạo đầu mình luôn chứ chẳng chơi. Chị em mình rất thân nên nói chuyện với nhau vô cùng thoải mái, người ngoài nhiều khi nhìn vào lại hiểu lầm là không hòa thuận, thật ra mình rất thương và nể hai chị. Hai bà ấy cũng thế, cho mình tiền xài hoài..

Ngồi thêm một chút, có tiếng xe chạy vào, rồi chuông cửa reo inh ỏi. Mình đi chầm chậm xuống nhà, phải cho con bé đó chờ để thấy rõ cái sự không hiếu khách của mình. 

Nhưng đi xuống thì cửa đã mở toang hoác tự khi nào rồi, chị Diễm đang đứng trước nhà. Chị dậy khi nào thế nhỉ?

- Chị dậy hồi nào vậy?

Mình đi lại gần.

- Lâu rồi, biết T đang học bài nên chị không dám làm phiền!

Chị quay đầu, nhìn mình cười.

Mình bước tới trước nhà nhìn ra. Chị hai và con nhỏ đó đều đi xe riêng, hai chiếc Vespa dựng sát nhau, cùng màu trắng, nhưng xe của nhỏ đó còn mới hơn, trang trí chút decal hình hoa hòe hoa sói, nhìn khá bắt mắt.

Hai người vừa mới đến nên còn đội nón bảo hiểm với đeo khẩu trang, bao tay trùm kín mít, mình chả nhìn được gì. Điều đầu tiên đập vào mắt chỉ là chiếc Vespa thời trang cùng hai cái valy to tổ bố, chắc vì thế mà phải đi hai xe mới chở được.

- Làm gì lâu vậy thằng quỷ?

Chị hai gầm gừ.

- Em nghe nhạc nên không hay có chuông cửa, he he..

Mình cười cười.

- Thằng T em chị đó.

Chị quay sang con nhỏ đó, giới thiệu.

- Uyên, 22 tuổi bằng mày đó T.

Chị hai tiếp tục màn chào hỏi.

Mình thờ ơ gật gật đầu, không nói gì.

Con nhỏ đó nhìn nhìn mình, rồi nói một câu làm mình choáng váng.

- Con trai gì mà không galang gì hết vậy? Khiêng đồ vô nhà giùm Uyên đi. 

Đệch, lại ở nhờ, mình chưa đuổi là may. Nó còn bày đặt ra lệnh cho mình, kiểu này mà nhịn chắc mốt nó leo lên đầu mình ngồi luôn quá.

- Khiêng giùm bé Uyên đi T. Valy nặng lắm..

Thấy mình đứng trơ ra, chị hai hiểu ý vội đỡ lời.

- Ờ...

Không lẽ bây giờ mình bỏ vào nhà chứ, làm vậy tội chị hai, mất mặt bả giận không cho tiền xài nữa thì khổ. Thôi, nhịn một lần vậy, vì miếng cơm manh áo mà nuốt nhục vào trong, thù nay ta sẽ báo sau..

Mình đi ra, khệ nệ vác hai cái valy lên lầu, phải đi hai lần mới xong, mỗi bận chỉ vác được một cái. Chả biết nhỏ này đựng sắt thép gì trong đó, mà valy nặng kinh dị, tập tạ như mình khiêng còn muốn té lầu. Tính len lén mở ra xem có lựu đạn hay súng cối gì trong đó không, nhưng sợ bị nó bắt gặp lại mang tiếng, mình đành bỏ ý định.

Ném đại hai cái valy lên giường, mình đi xuống nhà. Chị hai vào nhà rồi, con nhỏ vẫn còn loay hoay tháo nón, khẩu trang, bao tay...bỏ vào cốp xe. Bây giờ mình mới được tận mắt chứng kiến dung nhan của ẻm. 

Khi nãy ẻm còn đội nón nên mình không nhìn rõ, giờ mới thấy đầu tóc model đến không ngờ. Em Uyên để tóc tém khá phong cách, nhuộm màu đỏ ánh tím, dưới ánh sáng mặt trời rọi thẳng vào, màu đỏ tím càng thêm đậm, nhìn mà chói mắt. Chưa hết, tai ẻm mỗi bên đeo 3 chiếc bông tai, chính xác là 2 bông 1 khoen, thiếu điều chưa đeo ở mũi và miệng hay lưỡi nữa là đủ bộ dân chơi. Tên Uyên nghe dịu dàng nữ tính là thế, sao người ngược hẳn lại hết vậy nhỉ? 

Công bằng mà nói thì...em Uyên xinh...hix...mình chẳng muốn thừa nhận điều này, sợ các thím GATO rồi gạch đá thì khổ mình. 

Da ẻm trắng bóc, mắt nâu nâu, mũi cao, miệng hơi rộng nhưng lại đỏ tươi, thêm cái mụt ruồi ăn hàng nhỏ xíu ngay trên miệng, nhìn rất duyên. Nét đẹp hơi lai lai Tây, không phải miền Tây nhé, mà là Châu Âu, Châu Mỹ ấy...Việt Nam gốc thì làm gì mà mũi cao thẳng tắp thế kia, cứ như mấy em Hàn xẻng vậy, không lẽ ẻm có tiền nên qua đó phẫu thuật thẩm mỹ? Cũng có thể lắm..

Thấy mình nhìn nhìn, em Uyên chẳng tỏ ra chút gì ngại ngùng, cứ tỉnh bơ cởi áo khoác ra, coi mình như không khí vậy. Hơ...bên trong lớp áo khoác dày cộm ấy là cái áo thun ba lỗ body màu đen, càng tôn thêm nước da trắng trẻo của ẻm. Nhất là vòng một căng đầy, nhìn muốn xịt máu mũi...

Mình xây xẩm mặt mày, chẳng dám nhìn lâu, choáng váng đi vào nhà ngồi xuống ghế salon. Trong bụng lầm thầm đọc kinh khấn vái cố chống lại sự cám dỗ. Nếu trước đây chưa quen chị Diễm, chắc mình sẽ rất vui mừng đón tiếp người đẹp "quá cá tính" này vào nhà. Nhưng bây giờ yêu chị rồi, ẻm xuất hiện thế này đúng thật làm khổ mình!! Xác định từ lâu là chung thủy với chị, giờ con nhỏ sexy này cứ lượn lờ trước mặt, ăn không được, cúng cũng chẳng xong. Nghĩ đến quãng thời gian dài sau này phải sống chung với lũ, mình thấy phát ngán. Nếu thật sự em Uyên là do ba mẹ mình cùng các chị cài vào, thì cú này chơi mình quá nặng rồi. Khéo có án mạng chứ chẳng chơi..

- Sao hả? Mắt đờ dẫn, miệng há hốc, bước đi không nổi... lết rồi phải không?

Chị hai đang ngồi nói chuyện với chị Diễm, thấy mình bước vào thì cười khoái trá.

- Xì, thường thôi!

Mình cố tỏ vẻ thản nhiên, thật ra tim đang nhảy loạn trong lồng ngực. Chung thủy thì chung thủy chứ, có thằng nào thấy gái đẹp gợi cảm lại chẳng muốn nhìn?? Tất nhiên, mình cũng không ngoại lệ. Nhưng lần này xác định là hàng cúng rồi, không rớ vào được, tí phone gấp cho Thanh sida qua rước cục nợ này đi giùm cái. 

Chị Diễm đang nhìn chằm chằm, mình phải vờ như không thèm chú ý gì đến con kia, nó là cái đinh gì? Thế nên cái mặt mình cứ ngơ ngơ lên..

- Mê muốn chết bày đặt xạo hả mậy? Nhìn cái mặt mê gái kìa, ngu ra thấy rõ, phải không Diễm? 

Chị hai nhất định không buông tha mình, troll thêm phát nữa, lại còn lôi chị Diễm vào.

- Mê thì nói đại đi, giả bộ hoài!!!

Chị Diễm cười cười mà nhìn cứ như muốn ăn tươi nuốt sống mình.

- Mệt hai người quá! Nói nhảm gì đâu không..

Mình làu bàu.

Chợt nghe mùi hương thoang thoảng, ngó ra thì thấy em Uyên đã bước vào ngồi xuống ghế cạnh mình. Vừa vào nhà đã định quyến rũ ông rồi à? Bên chị hai còn chỗ nó không ngồi, lết lại gần mình làm quái gì thế nhỉ???

- Thấy nhà được không Uyên?

Chị hai hỏi.

- Cũng được. Mà em chưa lên coi phòng sao, không biết có chật không?

Em Uyên trả lời ráo hoảnh.

Mình thấy nóng trong người lắm rồi, lại chẳng có Dr Thanh để thanh lọc cơ thể. Xưa nay có ai bất lịch sự thế này không? Đến ở nhờ nhà người khác, chẳng khen được một tiếng, lại còn nói giọng điệu kiểu như ẻm, mình mới thấy lần đầu.

- Ở đây có nhiều khách sạn lớn mà, sao Uyên không ra đó ở cho thoải mái? Nhà T chật lắm...

Mình liếc sang ẻm, troll một phát. Tuy vậy miệng vẫn cười tươi.

- Ừ, đúng là chật thiệt! Nhưng Uyên thích ở đông người vầy vui hơn, ở khách sạn một mình buồn, sợ lắm!!

Ẻm đáp tỉnh bơ, chẳng có chút gì gọi là bực bội trước cú đá xoáy đuổi khéo của mình.

"Mợ, gặp con cứng cựa hay lại là thể loại mặt dày như thằng Tùng inox đây trời?" - Mình nghĩ thầm trong bụng, ngoài mặt thì vẫn giả lả bình thường.

- Sợ chật chội quá, Uyên ở không quen thôi.

- Để ở thử vài hôm xem sao, nếu không được thì tính cách khác vậy.

Em Uyên nhìn mình gật gù, miệng cười tươi đầy vẻ biết ơn. Dường như ẻm nghĩ nãy giờ mình vì lo cho ẻm nên mới nói vậy. Mình cũng chả biết nói gì nữa, ngồi đơ như cây cơ luôn.

Ngồi được một lúc, chị Diễm dẫn ẻm lên coi phòng, mình với chị hai ngồi lại dưới nhà.

- Chị dẫn con điên nào vào nhà vậy hả?

Mình nhăn mặt.

- Điên gì mậy? Đừng nói bậy..

Chị hai trợn mắt.

- Tóc cắt ngắn ngủn như con trai, nhuộm lòe loẹt, đã vậy tai còn đeo một đống bông lẫn khoen. Con này không điên thì cũng là dân chơi..

Mình chép miệng bình phẩm, không tiếc lời chê bai.

- Thằng khùng!! Nó để kiểu tóc tém model chứ như con trai hồi nào, cá tính vậy thôi chứ? Nhuộm màu đỏ tím, ra nắng mới thấy mà mày kêu lòe loẹt tao cũng không biết nói sao. Còn tai đeo nhiều bông là chuyện bình thường, mày cũng đeo bông tai đó, sao không nói đi?

Bà chị mình bênh nó chằm chặp, cứ như bị nó bỏ bùa mê thuốc lú gì rồi vậy. 

- Còn gì thắc mắc nữa không?

Nổ một tràng xong, bả hỏi.

- Nói gì ra cũng bênh vực, chị kêu em nói gì nữa?

Mình nhún vai.

- Thấy bé Uyên đẹp không?

Bà chị cười gian, y chang mình.

- Ờ, cũng được.

- Được con khỉ, đẹp thì có. Mấy thằng trong công ty với gần nhà tao, đi qua đi lại chọc ghẹo riết. Ông anh rể mày cũng vậy, tao thấy lén nhìn nó hoài..

- Bởi vậy nên chị ghen, đá nó qua đây hả?

- Không phải ghen, nhưng mà hơi bất tiện. Bên đây chỉ có mày là con trai, lại chưa có gia đình, ở chung quá tốt rồi!!

- Tốt gì mà tốt, em không thích...

- Ơ...cái thằng này, bữa nay mày sao vậy? Gái đẹp tới nhà ở mà còn giả bộ giãy nãy khó chịu. Bé Uyên coi vậy chứ đàng hoàng, sống tình cảm lại biết chuyện lắm! Nhà nó giàu nữa, mày coi được thì kua luôn đi he he..

- Mệt...không hứng...

- Ông nội nó là người Mỹ chính gốc đó, mày quen được nó, mốt có gì qua đó định cư luôn.

Chị hai thấy mình bực bội thì cười dụ khị.

Ông nội là người Mỹ à?! Thảo nào nhìn ẻm có nét lai Tây.

Mình chưa kịp trả lời, lúc này chị Diễm và em Uyên đi xuống, tay ẻm cầm quần áo và cái khăn.

- Phòng được không Uyên?

Chị hai hỏi.

- Được chị. Cũng không tệ lắm!

- Ừ, giờ Uyên tắm hả?

- Dạ, trên đó hơi nóng nên em xuống đây tắm cho mát.

- Ờ, vậy thôi tắm đi. Chị về nhen! Cứ ở tự nhiên, ba mẹ chị với hai đứa này hiếu khách lắm.

Quăng xong cục nợ qua cho mình, chị hai đứng dậy phủi mông, hớn hở ra về.

Em Uyên đi vào toilet tắm xối nước ào ào, tự nhiên vãi thật. Vừa mới đến mà cứ như nhà của ẻm, hết đỡ luôn.

- Nãy giờ nó có nói gì không chị?

Mình lết lại gần chị Diễm.

- Nói chuyện bình thường à! Thấy cũng hiền..

Chị cười.

- Con này nhìn không vừa đâu. Chị có nói chuyện với nó thì cẩn thận nhen, đừng nhắc gì tới chuyện của mình.

- Ừm, chị biết gì không nên nói mà!

- Còn nữa, ở chung với nó, đừng để lây mấy thói hư tật xấu của nó nghe chưa?

- T nói gì ghê vậy? Chị thấy Uyên cũng hiền, nói chuyện vui vẻ mà!!

- Mới tiếp xúc sao chị biết được? Chị ngây thơ quá, bị nó dụ rồi...

- Xí, T cũng mới gặp mà, sao biết ta không tốt?

- Thì...nhìn bề ngoài của nó kìa, ai chả nghĩ vậy?

- Chị thấy đẹp mà, nhìn cá tính, không quê mùa như chị...

- Chài, nó làm gì có cửa với chị...

- Chỉ giỏi nịnh. Mà thấy Uyên vậy chị yên tâm rồi.

Chị bỗng cười hớn hở.

- Yên tâm gì?

Mình chả hiểu chị muốn nói gì.

- Người như Uyên, chắc không thể nào thích T đâu hi hi..

Ax, ra là vấn đề này. Hôm qua nói không để ý mà? Hóa ra vẫn gim trong lòng, đúng là con gái...

- Xì, em tán đổ cái rầm chứ ở đó. Tại không thích thôi...

Bị động chạm vào tự ái đàn ông, mình hừ mũi, nói lớn.

Cửa toilet chợt mở, em Uyên từ trong vừa cầm khăn lau đầu vừa bước ra.

- Hai người nói xấu gì tui đó?

Ẻm nhìn mình.

Không phải ẻm nghe được câu cuối đó chứ? Mong là chưa nghe thấy gì. 

- Đang nói chuyện mấy đứa bạn, ai nhắc gì tới Uyên đâu.

Mình tảng lờ. 

Mình cố lắm mới nói được câu đó, vì lúc này máu đang dồn lên não và một vài bộ phận thiết yếu khác. 

Hồi nãy ẻm mới lại mặc quần dài còn đỡ, giờ tắm xong chơi cái quần soóc ngắn cũn cỡn sát háng đưa ra cặp đùi trắng nõn, còn mặc áo hai dây body. Hình như ẻm không mặc áo trong, do bị thấm chút nước vào nên da thịt lấp ló, ngồi đối diện mình nhìn rất rõ. Phải công nhận body ngon thật, cao 1m66 1m67 chứ chẳng chơi, da lại trắng bóc, khúc nào ra khúc đó...

Chưa khi nào mình căng thẳng đến thế này, hai mắt trợn ngược, cố quay đầu đi nơi khác nhưng mắt không tự chủ được cứ liếc liếc hai ngọn núi lửa sắp phun trào nham thạch kia...

- Nhìn gì dữ vậy?

Thấy mình nhìn, ẻm còn ưỡn cao ngực lên, kênh mặt hỏi.

- Đứng trước mặt, che luôn cái tivi, bảo sao không nhìn?

Mình cau mặt lạnh lùng, mà người sao cứ nóng hừng hực như ngồi trên đống lửa.

- À, sr..

Ẻm cười nhẹ rồi lại ghế ngồi xuống.

Bên chị Diễm còn chỗ, nhưng ẻm lại cứ ngồi cạnh mình. Đây là lần thứ hai rồi, mình chẳng tự tin đến mức điên khùng ảo tưởng rằng em nào thấy mình cũng mê. Em Uyên này lại càng khó có khả năng thích mình, chắc chắn ẻm đang dở trò khiêu khích mình để làm trò cười chơi. Bên kia chị Diễm đang im lặng quan sát từng cử động dù rất nhỏ của mình, thế nên cả buổi mình cứ phải ngồi ưỡn ngực lên, hai mắt nhìn thẳng mục tiêu là cái TV trước mặt, như ta đây là Tam Tạng chẳng màng gái đẹp, sắp tu thành chánh quả.

Chả biết ẻm xài sữa tắm gì mà thơm vãi! Ẻm bên phải, chị bên trái, mình ngồi chịu trận ở giữa. Hai mùi thơm khác nhau thay phiên công phá khứu giác mình, muốn điên đầu..

Cũng may, chịu đựng cái cảnh vừa sung sướng vừa đau khổ tột cùng đó được một lúc thì ba mẹ mình về giải nguy.

Con bé này xem kênh kiệu vậy nhưng rất biết lấy lòng người lớn. Vừa thấy ba mẹ mình về, nó đã chạy ra khoanh tay chào hỏi vô cùng lễ phép, còn thân thiết ôm tay mẹ mình đi vào nhà làm mình mắt tròn mắt dẹt ngó theo. Không thể tin được, sao trên đời lại có người tự nhiên đến thế nhỉ? Nhớ ngày đầu mới lên nhà mình, chị Diễm ăn cơm còn chẳng dám ăn gì, ngược lại hẳn với con bé này.

Trong bữa cơm, em Uyên ăn rất tự nhiên. Chẳng những thế còn gắp thức ăn cho mẹ mình, ba mình cũng được ẻm chăm sóc tận răng. Hai ông bà khoái chí cười tít mắt. Mình thấy mà khó chịu!

- E hèm...bữa nay nhà mình có thêm thành viên mới, hai bác rất vui...

Khoảng giữa bữa ăn, mẹ mình chợt nói.

- Con đã đến nhà bác ở, thì cứ tự nhiên như ở nhà mình nhen Uyên!

- Dạ. Cái đó bác khỏi nói, con tự nhiên lắm hi hi...

Zzz, ăn nói với mình thì chả xem ra kí lô nào, mà nói chuyện với ba mẹ thì cười tíu tít, một dạ hai thưa. Con này hai mặt vãi, không xài được. Đã vậy còn tự hào về cái khoản tự nhiên ở nhà người khác nữa chứ, pó tay toàn tập.

- Nhưng mà...bác có cái này nhắc nhở con...

- Dạ, bác cứ nói, con đang nghe ạ!

- Nhà dù sao cũng có đàn ông con trai, bác trai già cả rồi không nói, nhưng thằng T còn nhỏ, mốt con ăn mặc kín đáo một chút nhen con.

- Dạ, con biết rồi..

Mình nghe mà hả dạ trong lòng, có thế chứ, ít ra cũng phải chỉnh sửa một chút cho ẻm đi vào lề lối gia đình. Cơ mà lại có chút tiếc nuối, từ nay chắc ít được ngắm cảnh xuân tươi mát mẻ rồi...

Ăn xong mình định dọn phụ chị, nhưng thấy có em Uyên cũng xăng xái giúp rồi nên thôi, đứng chỉ đạo vậy. Mình bảo đảm ẻm thuộc dạng ham chơi lười biếng, chắc mới đến ở nên cố ra vẻ thôi. Vài hôm nữa sẽ hiện nguyên hình cho mà xem.

Dọn dẹp đâu đó sạch sẽ, mình tính rủ chị ra ban công chơi, nhưng em Uyên đã kéo chị lên phòng thử đồ gì đó, hình như định tư vấn chuyện làm đẹp chị em với nhau. Mình đứng bên ngoài, chờ mãi không thấy cửa mở, hai người trong phòng cứ rì rầm to nhỏ, chả biết nói gì. Bực quá, mình đi lại gõ cửa.

- Gì vậy?

Em Uyên hé cửa, ló mặt ra.

- Làm gì đóng cửa trong đó lâu vậy? Không được dạy hư chị Diễm nhen!

Mình cau có.

- Lo quá ta, làm như chị Diễm là bạn gái T vậy? Chỗ đàn bà con gái tâm sự, vào làm gì? Đi chỗ khác chơi đi.

Dội cho mình một tràng liên thanh, xong rồi ẻm đóng sầm cửa lại, bấm khóa trong luôn. 

Mình đứng đực mặt ra đó, đầu óc choáng váng. Cái chuyện mà mình lo lắng đã đến rồi, còn khủng khiếp hơn mình tưởng tượng nữa. Không được, phải cầu cứu Thanh sida thôi.

Thế là mình đẩy xe ra, chạy đến nhà thằng bạn quý hóa. Vừa nghe mình kể về em Uyên, Thanh sida đã cực kì hứng thú, đòi mình chở sang để nó "tung chưởng hạ sát" ngay. Cơ mà ngồi chém gió một tí cũng khuya rồi, không tiện lắm, nên mình hẹn nó ngày mai hãy đến. Mình sẽ cố sắp xếp, hi vọng nó rước con cọp cái này ra khỏi hang giùm mình.

Về đến nhà, lên lầu thấy phòng chị vẫn đóng im ỉm, tiếng rì rầm trong phòng vẫn vang ra đều đều. Thế đấy, có bạn quên mất mình rồi. Chán nản quá, mình về phòng đóng cửa đánh "rầm", leo lên máy tự kỷ cho vơi đi nỗi buồn bị bỏ rơi..


XÂY DỰNG MỘT WAP MIỄN PHÍ
TRÊN DI ĐỘNG

WWW.GIAITRI.PRO