Mình thức dậy ở 1 đầu tuần sảng khoái, 9h
hơn mình mới thức. Nhớ lại 2 ngày đi chơi
tâm trạng mình còn thấy vui như hôm qua
lúc ở biển. Biết bao giờ mới có cơ hội nữa.
Da mình chỉ hơi đỏ chứ không bị lột da
như mấy lần trước chắc là nhờ kem chống nắng của em gia sư. Mình ngồi dậy coi tin
nhắn, có 1 tin nhắn lúc 5h của em gia sư
với nội dung tin nhắn như mọi ngày : ‘dậy
đi, ngủ như heo’, mình vẫn thấy lạ lạ hôm
qua lúc chở em gia sư về, em gia sư mệt
lắm thế mà sáng vẫn thức dậy sớm. Là thói quen hay là chuyện gì? . Điện thoại có
thêm 1 tin nhắn của H, nhắn tin nói là lâu
ngày ko gặp và nhớ mình. Cũng lâu rồi
không thấy tin nhắn từ nhỏ mình quên
béng nhỏ luôn. Mình chẳng thèm quan
tâm mình nhắn tin lại cho em gia sư rồi đi làm việc của mình vì biết em không nhắn
lại liền. Sáng nay em gia sư đâu đi học. Mình làm mấy việc lặt vặt rồi vào lên
mạng.
Hơn 11h mới thấy tin nhắn của em gia
sư :
- ‘ em mới nấu ăn xong, buồn ngủ quá
àh’,mình cười, lúc nào không than đói thì than buồn ngủ thế mà người nhẹ tênh,
chưa tới 45 kg.
- ‘thì ăn cơm xong ngủ, thế mà anh tính rủ
em chiều đi ăn’, mình nhắn tin. Cái cảm
giác muốn gặp em hàng ngày
- ‘em buồn ngủ, mà ăn gì?’, em trả lời liền - ‘đúng là heo, nghe ăn là sáng mắt ăn
phá lấu’, mình nhớ tới cái món mà em gia
sư nói là hồi xưa thích ăn lắm.
- ‘ohm, vậy 3h hen, em ngủ dậy đi’,em
nhắn tin rồi nói đi ăn cơm rồi ngủ. Em
khoe hôm nay em kho cá kèo rau răm với nấu canh khoai, ngon lắm. Mình thì cũng
nấu sẵn nồi cơm rồi, chỉ chờ mẹ mang đồ
ăn về thôi.
…
Trưa mẹ về, mình mới tá hỏa là da mình
đen, mà mình nói với mẹ đi bến tre - ‘mày đi bến tre mà đen như tắm biển’,
mẹ mình nói khi vừa ngồi xuống ăn cơm
- ‘thì con không mang áo khoác’, mình nói
tạm thế chẳng biết nói gì hơn. Giả bộ cười
giả lải vì cái phim trên tivi, cố gắng đánh
trống lảng sang chuyện khác Mẹ mình cũng không hỏi nhiều nữa, mẹ
cũng không hỏi về em gia sư, mẹ ăn xong
đi vào phòng ngủ. Mình nhìn thấy mẹ im
im cũng thấy lo, tính mẹ mình mà tính gì
thì có trời mới biết. Không biết mẹ đang
nghĩ gì nữa. Chuyện mẹ mình li dị với ba cũng là chuyện hoàn toàn bất ngờ, trước
đó thấy mẹ chẳng nói gì, có 1 lần mẹ gọi
mình và thằng em ra nói chuyện, thực
chất là thông báo việc li hôn vì mẹ mình
quyết định là không xoay chuyển được.
Mấy cô chú bên họ nội nói mẹ mình là người phụ nữ quyết đoán và giỏi nên ba
mình không sống nổi, phải kiếm người
khác. Mình thì bỏ ngoài tai, kì thực mẹ
mình giỏi kiếm tiền hơn ba mình, cũng
quyết đoán hơn nhưng trong gia đình mẹ
luôn làm tròn trách nhiệm. Chuyện ba có người khác thì đó là vấn đề của ba, chẳng
là lí do để đổ hết tội lỗi lên mẹ mình như
cô chú trong dòng họ nói. Chuyện của mình và em gia sư, mẹ đã ra ý
không thích và bắt đầu ngăn cản dù mẹ
chưa biết rõ mối quan hệ giữa mình và
em gia sư. Từ nhỏ tới giờ mình chưa làm
việc gì trái ý mẹ hay cãi lại nhiều phần vì
mẹ mình luôn tôn trọng quyết định của mình và không áp đặt phần vì mẹ mình
khá khó nên không nghe thì cũng hơi khổ.
Nhưng mình tin chắc chuyện của em gia
sư và mình, mẹ có cấm như thế nào thì
mình cũng đấu tranh tới cùng. Có người
sẽ nói khó khăn, sẽ mệt mỏi, rồi nhiều chuyện xảy ra lắm . Mình cũng biết thế
nhưng chẳng lẽ dừng lại à ? Tất nhiên
không thể thế rồi. Mình hi vọng với lí lẽ
của mình và với tính cách của mẹ, chắc ko
đến nỗi ngăn cấm 1 cách vô lí. Chẳng thể tính xa, nên tới đâu tính tới đó
…
3h, mình tới nhà em gia sư thì em đã
đứng sẵn đầu hẻm. Nhìn em đen hơn hẳn
mấy lần trước, em vẫn cười tươi khi thấy
mình. Nhìn cái mặt là biết mới ngủ dậy. Hơi uể oải, em gia sư mặc quần jeans và
áo thun bó sát màu vàng, vẫn đôi dép cao
màu trắng. Em gia sư hôm nay cột tóc,
nhìn em dễ thương và hiền
- ‘em đen không anh?’, em hỏi khi vừa lên
xe. - ‘đen thui, xấu òm’, mình nói, chọc em.
- ‘chê đi con, mê con tóc ngắn ở Vũng tàu
rồi’, em nói, giọng nói đanh đá,mình ngớ
người 1 lát mới lớn con nhỏ tóc ngắn là
nhỏ trong quán nhậu. Ôi trời, giờ còn nhớ.
Mình cười haha - ‘mê lắm mà, nghe tới là cười’, em nói
tiếp rồi nhéo mình đau điếng. Đó giờ mới
biết cảm giác bị người yêu nhéo yêu, hồi
xem phim cũng có mà thấy chẳng có gì.
Giờ mình gặp, thấy cảm giác vừa đau vừa
vui. Bởi sao người ta sợ cảm giác cô đơn nhất là những người từng có người yêu
- ‘anh mê em àh, an tâm’, mình nói, cứ
thấy vui vui
- ‘thôi khỏi, ghét rồi’, em nói thế mà gác
đầu lên vai mình. Có lẽ em còn mệt. Dạo
gần đây, khi em và mình tiếp xúc gần mình không còn cảm thấy nóng bức mà
chuyển sang ấm áp. Mình và em đã quen
thân hơn rồi.
Chở em tới quán phá lấu, em không ăn
rau răm, kêu là nổi mụn. Mình và em ăn
ngon lành - ‘đau bụng anh ơi’, em than. Chẳng biết
quán nấu ăn kiểu gì mà em than, hay em
ăn gì bậy bạ,
- ‘ăn gì hồi sáng, đau lắm ko?’, mình hỏi
thấy lo quá.
- ‘không phải đồ ăn, y da em quên mất’, em nói như vỡ lẽ điều gì, mình ngạc nhiên
quá. Đau bụng mà cũng quên là sao?
- ‘quên gì, em đau gì, anh chạy mua thuốc
nè’, mình nói. Buổi tối em gia sư còn đi
dạy thằng em mình, không biết đau gì mà
em gia sư nhắn nhó dữ lắm, em liên tục lấy tay xoa bụng.
- ‘em đau bụng con gái’, em gia sư nói.
Trời, mình ngớ người, đau bụng con gái là
cái quái gì? Lúc ấy mình chẳng nghĩ được
gì vì thấy em nhăn nhó đau quá. Chẳng
biết con gái đau kiểu gì mà khổ sở quá. - ‘đau gì chứ?’, mình tưởng em nói nhầm.
Mình sợ mình luôn, lúc sau về nhà mới
thấy mình ngu kinh khủng, thực ra không
phải mình không biết nhưng ko hiểu sao
lúc đó không nghĩ ra.
- ‘trời ơi trời, đau bụng kinh đó pa, thua anh luôn’, em lưỡng lự rồi nói như thế.
Mình phát ngại luôn,thì ra là vậy. Mình
thấy em đau thế mới thấy mình may mắn
lắm mới được làm con trai, con gái cứ tới
tháng là đau vật vã như thế . Mình nhìn
em gia sư thương lắm, em gia sư đau vã mồ hôi, nhìn em tội nghiệp lắm.
- ‘anh đi mua thuốc, em đợi xíu’, mình nói
rồi phóng xe đi mua. Chạy nhanh tới tiệm
thuốc, chị bán thuốc nhìn mình ngạc nhiên
khi mình nói: ‘ bán cho em thuốc đau
bụng kinh’, giờ ngồi nghĩ lại mà mình còn thấy ngại. Chị bán thuốc bán xong mình
chạy tới cho em gia sư uống, em gia sư
uống 1 hồi lâu mới bắt đầu đỡ đau. Đúng
kinh khủng khi làm con gái, mình tưởng
cái vụ đau bụng qua đi, ai dè tới chuyện
khác. Mình không tưởng tượng nổi, liên quan tới máu.
- ‘chở em về đi anh’, mình thấy lạ khi em
nói thế, mới đi có chút xíu còn ăn chưa
hết chén phá lấu, nếu bình thường giờ em
gia sư đã ăn xong 3 chén.
- ‘đau quá hả?’, mình nói rồi gọi chị tính tiền.
- ‘chảy ra quần rồi’, em nói đơn giản rồi
lấy cái áo khoác quàng ngang eo, may mà
chưa dính ra ghế. Từ nhỏ tới lớn mình đã
từng dây vào trường hợp như này đâu. Cứ
lúng ta lúng túng, em gia sư có vẻ ngại khi phải quàng cái áo ngang eo, may là
mặc quần jean, chứ cứ như mấy lần mặc
váy không biết sao mà nói.
Chở em về em, suốt đường đi em ngồi hơi
xa mình, em và mình đều im lặng. Mình
ghé vào tiệm mua vài cái bánh cho em, ý mình là em ăn để quên đau xong mình
đưa thuốc rồi chở em về nhà. Hôm nay trải qua tình huống này mới thấy
mình gà mờ quá mức, không biết đau thế
này em gia sư có tới dạy không?
Mình về nhà nhắn tin cho em gia sư, thì
em gia sư nói là em đi ngủ, than đau.
Mình để yên cho em nghỉ. …
Khoảng 6h tối thì mình liên tục nhận được
tin nhắn của nhỏ H, mình nhắn tin trả lời
qua loa vì mục tiêu ko gây thù chuốc oán.
Mình chỉ thấy hơi thắc mắc là dạo gần đâu
nhỏ không nhắn nhất từ cái hôm mình và em gia sư làm người yêu thì thấy nhỏ
không liên lạc, hôm nay lại liên lạc. Nhưng
thôi cũng kệ. Nhắn qua lại đôi ba tin thì đại ý nhỏ H nói
muốn gặp mình nói chuyện, như những
lần trước mình từ chối không đi. Mình
không nghĩ nhỏ còn gì để nói ngoài mấy
cái thông tin về việc nào là 49 ngày, nào là
em gia sư lừa gạt mình rồi em gia sư không phải người tốt và mình chỉ là trò
chơi. Mình biết rồi và mình đã sẵn sàng
cho mọi thứ dù là trò chơi, nên mình
chẳng còn lí do gì để nghe nhỏ nói thêm
nữa. Nhỏ có vẻ biết sẵn là mình sẽ không
đi nên nó dằn thêm câu, cho anh thấy bằng chứng, và nhỏ hẹn mình thứ năm.
Mình thực tình bị nhỏ dụ bởi cái chữ bằng
chứng, mình cũng tò mò muốn biết đó là
bằng chứng gì và hoàn toàn ko hiểu
nguyên nhân của tất cả những việc nhỏ H
làm, chẳng lẽ đơn thuần vì bôi xấu người khác thôi mà bỏ nhiều công sức như vậy
àh? Chắc chắn có ẩn khuất gì đó, chỉ là
mình không rõ nguyên nhân thôi. Mình có nên đi để coi cái bằng chứng
đó??? Trốn tránh không phải cách, mình
nghĩ thế rồi thì mình cũng sẽ biết mọi thứ
không sớm thì muộn. Mình được đẩy vào
trò chơi mang tính chất định mệnh này,
mình tạm cho là sắp đặt của ông trời, không biết đi rồi sẽ sao, sẽ được thấy
bằng chứng gì nhưng mình vẫn muốn
biết. Mình ko nói rõ là có đi hay không, chỉ nói
là để suy nghĩ, nhỏ hẹn mình thứ năm này,
buổi tối. Mọi chuyện sẽ như thế nào??
…
Tối, em gia sư tới dạy bình thường, mình
ở nhà thấy em tới dạy nhưng do có mẹ mình nên mình bỏ ra ngoài, ở trong nhà
mắc công mẹ nghi ngờ lung tung càng
khổ. Mình nhắn tin nói với em gia sư mình
đi qua nhà bạn, mình xuống dưới lấy xe và
đi qua nhà thằng bạn mà mình nhờ nó đi
hẹn với nhỏ Ban. Tới nhà nó thì nó đang online, vừa onl vừa nhắn tin với ai đó,
mình nói chuyện qua loa vài câu rồi leo
lên giường nó nằm chơi đánh bài trên
iwin. Thấy nó nhắn tin liên tục, mình hỏi nó
- ‘nhắn tin ai đó mày’, từ đó giờ nó FA y
như mình, cũng chẳng nhắn tin ai,có dạo
nó đăng status trên facebook than vãn là
điện thoại chẳng có ma nào nhắn tin
ngoài mấy số của tổng đài. Mình đoán nó mới quen em nào, chuyện này cũng khá lạ,
nó khá làm biếng nhất là khi cua gái, nó
mê máy tính hơn gái. Mình tin chắc thế
- ‘Em Ban đó’, nó nói. Mình hơi ngạc nhiên,
nó đang dùng cái sim mobi mình cho nó.
Không ngờ mình thành ông mai. Hôm bữa gặp nhỏ Ban về, mình nghe nó nói là nhỏ
Ban bình thường và nó cũng không có ấn
tượng gì lắm. Mình nghĩ sau hôm đó là
thôi luôn.
- ‘ghê ta, sắp cưới chưa’, mình nói,vẫn
đang đánh bài, nó vẫn nhắn tin liên tục. - ‘cưới mã nậu mày’, nó nói, thằng bạn
mình nhà thành phố nhưng gốc người
miền trung, nó thỉnh thoảng nói chuyện
chen mấy chữ người miền trung vào .Quê
nó ở Phú Yên thì phải.
- ‘haha, tình hình sao rồi’, mình hỏi nó. Thấy nó tắt máy vi tính, mình chơi nốt ván
bài rồi cũng nằm nói chuyện với nó.
- ‘thì cái bữa tao gặp Ban về, tao cũng
chẳng nói chuyện gì nhiều, Ban cũng vậy’,
mình ngạc nhiên cái cách nói mà xưng tên
của nó, nó trước giờ nói tới con gái toàn nó con này con nọ, làm gì gọi thân thiện là
tên như thế.
- ‘rồi sao?, mày bữa này nói dài dòng quá’,
mình nói
- ‘xong hôm bữa tao biết mình rớt 2 môn,
tao buồn quá nên nhắn tin cho Ban tìm người nói chuyện, nói qua nói lại tới giờ
luôn’, nó nói. Thì ra là vậy, duyên tình đưa
đẩy. Mình dặn nó không được nói bất cứ
gì về mình dù gián tiếp hay trực tiếp.
- ‘thì mày ráng đi, kiếm con gấu mà ôm’,
mình nói, thằng này cũng là vozer, nhờ nó mình biết tới trang Voz hồi trước.
- ‘ừa, để xem’, nó nói thế là mình biết
chắc thằng bạn thích nhỏ Ban, nó có biểu
hiện thế mà
- ‘nhỏ đó sao, đc ko, mày có biết thông tin
gì ko, gặp mấy lần rồi’, mình hỏi nó. Nó với nhỏ Ban đang nhắn tin
- ‘cũng được mày, hợp tính tao. Con gái
bắc hiền ghê, ngoài tên tuổi này nọ tao
chẳng biết gì, mày dặn tao đừng đá tới
mà’, nó nói, có vẻ cũng thích thú khi nói
về nhỏ Ban - ‘ohm, đừng nói gì, phiền lắm’, mình nói
thế. Mình canh đồng hồ định tới 8h30 thì
ngồi đón em gia sư.
- ‘àh, mà có vụ này’, thằng bạn nói như kịp
nhớ ra
- ‘gì?’, mình tò mò, chắc có liên quan tới mình và em gia sư, mình đoán thế
- ‘hôm bữa nói qua nói lại, tao với Ban
chia sẻ hình ảnh trên yahoo thì có tấm
hình nhỏ gia sư của mày’, nó nói. Nói 1
chút về chuyện này, mình cho nó biết vụ
em gia sư hôm nhờ nó đi gặp nhỏ Ban, kể nó rõ sự tình rồi còn cho coi hình em gia
sư vì nó đòi, nên nó biết em gia sư còn
em gia sư không biết nó.
- ‘đâu, đưa hình tao coi’, mình tò mò quá
rồi, nó và mình liền mở máy, nó mở mấy
tấm hình lưu trong ổ đĩa D, tên thư mục là BAN, coi qua vài tấm, có tấm nhỏ Ban mặc
áo thể dục trường đại học công nghiệp, có
tấm nhỏ đứng dưới gốc cây. Nhìn nhỏ Ban
mang cái vẻ hiền hiền giản dị, chứ đẹp thì
không.
Coi tới tấm hình có em gia sư, nhìn tấm hình với quần áo thì có lẽ đã hơi lâu, cách
đây chắc 4,5 năm. Em gia sư lúc đó cắt tóc
ngắn, cũng để mái ngố. Trong hình có tất
cả 4 người, 1 người đàn ông chững chạc
lớn tuổi. Theo thằng bạn mình nói thì nhỏ
Ban nói đó là ba nhỏ, nhỏ Ban đứng cạnh ba mình, kế tiếp là em gia sư và cuối cùng
là chàng trai trạc cỡ tuổi em gia sư và
Ban, người con trai đeo kính cận, tất cả
mọi người trong hình đều cười. Em gia sư
mang nét ngây thơ nhỏ tuổi, nhìn em hiền
và ngố ngố rất đáng yêu. Hình này mình đoán chụp dưới quê vì đứng trước căn
nhà có bám đất đỏ, thứ đất đỏ ở khu đồng
nai. Mình chẳng biết anh chàng đeo kình
là ai, mình đang nghĩ đó là 1 người bạn
của cả đám.
- ‘nhỏ Ban có nói gì về tấm hình ko?’, mình hỏi thằng bạn mình
- ‘Ban kêu đó là Ba, còn 2 đứa kia là bạn
của Ban, 2 đứa đó về nhà Ban chơi , thằng
đó là bạn thân cũng là ng yêu thầm nhỏ
gia sư của mày’, mình hơi sững người khi
nghe thế. Gì mà bạn thân rồi còn yêu thầm.
- ‘rồi sao?’, mình hỏi nó liền
- ‘tao biết nhiêu đó thui, hỏi nhiều chi
mày’, nó nói, mình hơi tiếc khi không thể
biết nhiều hơn.
Đó có thể là 1 trong 3 người em gia sư yêu, nhưng Ban nói là yêu thầm và là bạn
thân. Mình quen em gia sư chưa lâu
nhưng cũng có nghe em nói gì về việc có
người bạn thân đâu. Chuyện quá khứ
mình cũng chẳng nên quan tâm. Dặn lòng
thế nên thôi dù tính tò mò ở mình là bệnh kinh niên khó chữa. Nhất là mọi thứ liên
quan tới em gia sư.
…
Mình chạy về nhà rồi ngồi đợi thêm 15p
nữa thì em gia sư xuống, em nhăn nhó
cười với mình nói là đau bụng tiếp. Mình mua nước cho em uống thuốc rồi ngồi với
em nói chuyện ở bậc đá như hôm bữa.
- ‘anh, em đưa tay ra thì anh sẽ nắm lấy
chứ?’, em hỏi mình, khá tâm trạng. Thỉnh
thoảng ở trong em luôn có những suy nghĩ
gì đó sâu thẳm buồn - ‘uhm, anh sẽ nắm chặt’, mình nói, rồi
mình nắm tay em gia sư
- ‘sao 2 đứa mình sến quá ta, nghe ớn ớn,
haha’, em cười , nghe hơi buồn rồi em đòi
về. Em nói tối nay ngủ sớm mai đi học
nữa. …
Hôm nay chuyện của mình và em gia sư
vẫn ổn, mình lăn tăn không biết có nên
gặp nhỏ H không nữa. Gặp rồi sẽ ra sao?
Mình định không gặp nhỏ H dù muốn biết
cái gọi là bằng chứng lắm, mình muốn
biết nhỏ H sẽ nói gì và sao nhỏ chắc nịch
thế. Nhưng mình suy tính kỉ, mình rồi sẽ
biết tất cả nếu cần. Việc của mình là yêu,
thử trong đời cảm giác yêu đơn thuần 1 người, không suy nghĩ nhiều. Yêu dù chết
cũng cam tâm. Sáng này mình thức dậy vẫn tin nhắn như
cũ của em gia sư : ‘dậy đi, ngủ như heo’.
Tin nhắn lúc 4h30, mình chợt nhớ tới cảm
giác ở Vũng Tàu ôm em trong tay ngủ tới
6h sáng, em gia sư ngủ ngon lành và bình
yên. Em rúc trong ngực mình ngủ đến quên điện thoại báo chuông. Mình nhắn tin lại cho em gia sư , sáng nay
em đi học, không biết có phải đang ngủ
gục trong lớp không nữa. Cái đồ heo lười
ham ăn ham ngủ mà. Mình vào phòng sau
khi ăn sáng. Hôm nay nhớ tới nhật kí,
mình quyết định đốt sạch mọi thứ liên quan tới quyển nhật kí, mình tự dưng lình
cảm quyển nhật kí rồi sẽ phá hỏng mọi
thứ. Thực tình là mình đọc được khá
nhiều nhưng chưa hết và quyển nhật kí
khá dày. Em gia sư viết quyển nhật kí
không theo một trật tự nào, đa phần trong quyển nhật kí là tâm trạng buồn. Mà
cũng hợp lí, khi buồn ở trong ta chất
chứa, không tìm được người ta cảm thấy
đủ tin tưởng để nói thì ta trút vào nhật kí
hay thứ gì tương tự như thế. Đoạn cuối cùng mình đoc trong quyển
nhật kí là : “ đôi khi người ta phải học
cách từ bỏ người mình yêu thương nhất,
em rồi sẽ quen và sẽ qua nhanh thôi- Một
con cá mập voi có thể nặng bằng 18000
con cái hổ piranha”. Hai câu trong 1 đoạn có vẻ chẳng liên quan gì đến nhau được
viết chung lúc, chứng tỏ tâm trạng của em
gia sư ngay cả khi viết nhật kí cũng đan
xen nhau nhiều thứ. Em là ai? Em như thế
nào? Mình tin , chính em gia sư cũng
muốn biết câu trả lời của câu hỏi đó, muốn biết không kém gì mình.
…
Hai hôm nay tâm trạng em gia sư có 1 vài
thứ lạ, cách em đối xử với mình cũng bất
bình thường. Mình nghĩ có việc gì đó xảy
ra nhưng em gia sư không nói hay không thể nói. Nhưng rồi mình tự biện mình là
em gia sư đang bị tới tháng con gái, em
đau bụng nên mệt mỏi. Mình không bận
tâm nhiều, không hỏi em vì mình nghĩ dù
yêu em mù quáng hay sâu đậm thì mình
vẫn luôn dành cho em những khoảng trống, để em thở theo cách của em. 49
ngày, mình không ám ảnh nhưng mình tin
là có tồn tại hay ít nhất đã từng tồn tại.
Yêu 1 ai đó 49 ngày giống như kiểu em
gia sư cho bản thân cơ hội để tìm được
người yêu thương. Mình không biết mình có là ngoại lệ không nhưng mình sẽ cố
gắng hết mức có thể để bước qua ngày 50
và 51, như ngày đầu yêu nhau, yêu thương
chất đầy. Thỉnh thoảng ở bên em, mình có
câu hỏi rằng là làm thế nào để biết người
khác có yêu mình hay không, liệu em gia sư có yêu mình như mình từng nghĩ. Lời
yêu đó, mình lẫn em đều chưa từng nói
với em 1 cách trực tiếp và trọn vẹn.
…
- ‘em học về rồi nha’, mình nhận được tin
nhắn của em gia sư vào lúc 11h hơn - ‘uhm, tắm rửa rồi ăn cơm đi’, mình nhắn
liền
- ‘anh nhớ em ko?’ em gia sư hỏi mình, có
chút gì đó bất an ở trong mình hay chỉ tại
bản thân quá nhạy cảm.
- ‘nhớ, nên chiều anh lên gặp em’, mình nói thế, tụi mình hay đi cùng nhau vào
buổi chiều, từ tuần này em gia sư chỉ dạy
có 3 buổi vào thứ 2,4,6. Mình và em gia sư
đang tính kiếm lớp anh văn học chung
nhưng trình độ anh ngữ của mình và em
gia sư khác nhau, em có thể nói gần như thông thạo, còn mình thì bập bẹ như gà.
Nên chẳng biết nên tìm lớp nào để học
chung. Nếu không kiếm được thì mình
kiếm cớ nhờ em gia sư dạy kèm anh văn
để mình và em có nhiều thời gian bên
nhau hơn. - ‘chiều nay em không rảnh, nhưng 4,5 giờ
thì rảnh’, em gia sư nhắn tin
- ‘ohm,vậy 4h anh tới nha,mà làm gì chiều
nay anh không rảnh’ , mình hỏi
- ‘chiều nay em luyện nói với ngủ trưa, ko
ngủ da xấu òm, anh nghĩ em đi chơi chắc?’, em gia sư nhắn tin
- ‘đâu, anh hỏi thui mà’, mình nhắn tin
- ‘anh ở nhà đó, đừng dò dò rồi đi chơi em
chặt chân’, em gia sư nhắn tin ra bộ hung
dữ. Mình bắt đầu được quản lí àh, thấy lạ
lạ vui vui. Đó giờ ghét bị quản lí lắm nhưng sao lần này ko thấy phiền
- ‘uhm, anh biết ui, em cũng liệu hồn đi
cho cố, coi chừng anh’, mình cũng đáp lại
ko kém
- ‘biết rồi ông già , đói quá, em đi ăn cơm
đây, đói sắp chết rồi’, em gia sư nhắn tin. Cái kiểu nhắn tin như thế, lúc nào cũng
than đói hoặc than buồn ngủ. Hôm nay
mọi thứ lại trở lại bình thường như mọi
lần, vui vẻ rồi.
Chiều nay mình và em gia sư chắc sẽ đi ăn
uống dạo phố rồi về vì thời gian không có nhiều. Nhỏ H hẹn mình 8h tối gặp nhau,
nhưng mình ko đi. Mình chẳng muốn nghe
nhỏ nói nhăng nói cuội gì nữa, mình cũng
cầu cho mình vững tin vào em và vào tình
yêu của mình, đầy chông gai
Có những khoảnh khắc êm dịu như nhung nhưng cũng có những khoảnh khắc rơi
vào bóng tối. Cái gì cũng thế, không thể
mãi mãi vui cười.
…
Mình tới nhà đón em gia sư lúc 4h chiều, e
đứng sẵn ngoài hẻm. Từ ngày quen em gia sư, em chưa từng để mình đợi em gia
sư rất đúng giờ. Có lần em nói em ghét
cảm giác chờ đợi 1 ai đó nên em cũng
không thích ai đó đợi em, khi đợi có cảm
giác rất mệt mỏi. Trừ khi không thể làm
gì hơn thì mới nên chờ đợi. Em gia sư đôi khi như con nít đôi khi lại triết lí như 1
người chững chạc. Em gia sư cười khi thấy mình, em và mình
hẹn nhau mang mũ cặp. Em gia sư mang
quần jean, áo thun màu đen và đội nón.
Hôm nay nhìn em có vẻ vui, em còn kêu
mình chụp cho em mấy tấm hình ở cây
hoa giấy gần đó. Nhìn em gia sư của mình chắc chắn tươi hơn hoa, cây hoa giấy này
chắc cũng lâu năm, cây to và rực hoa, hoa
màu hồng
- ‘hoa giấy là loài hữu sắc vô hương,
không như hoa hồng hoa giấy không thể
hấp dẫn người ta bởi 1 mùi hương’, em gia sư nói khi vừa leo lên xe mình.
- ‘em thích hoa giấy àh?’, mình hỏi
- ‘uhm, mai mốt em lấy chồng nhất định
phải trồng hoa giấy trước cửa nhà’, em
gia sư nói, có vẻ như đang tưởng tượng
tới khung cảnh nhà em có cây hoa giấy. - ‘mai mốt lấy nhau, anh trồng cho em 1
vườn hoa giấy’, mình nói tự tin. Lại liên
tưởng tới cảnh mình đi làm về có em ở
nhà, viễn vông và quá xa vời. Mình cảm
giác từ khi yêu em gia sư, mình trở nên
yêu đời và hay tưởng tượng những thứ xa vời
- ‘hồi đó, có dạo em muốn lấy chồng đà
lạt,vì em thích ăn nhất là bơ, sau em thích
lấy chồng ở biển để ngày nào cũng cùng
chồng tắm biển’, em nói mơ mộng lắm
- ‘giờ em muốn lấy chồng thành phố chứ gì?’, mình hỏi, tự ám chỉ mình
- ‘bữa này ăn nói biết gài hàng ha, chém
vừa thôi, gió lạnh rồi đó’, em cười giòn
tan rồi quàng tay ôm người mình.
Em gia sư nói muốn ăn bún bò quán 2 ông
bà già, quán này khá xa gần chỗ cánh đồng, nhưng vì tụi mình đang muốn dạo
phố cùng nhau nên không ngại đi xa, nhìn
xa vậy mà chạy chút là tới vì mình và em
gia sư nói đủ thứ chuyện trên đường đi
nên chẳng thấy xa gì. Quán này là 2 ông
bà già người gốc Huế bán, quán nằm ngay trên lề đường chỗ ngã tư có công ty làm
về bất động sản. Em gia sư nói ở đây bán
rất ngon ăn không bị chua nước.
Cả 2 ông bà chủ quán đều biết em gia sư,
mình nhìn thấy cách họ cười với nhau,
chẳng hiểu em làm gì chạy xa như thế chỉ để ăn tô bún bò. Trừ khi nơi này gắn với 1
kỉ kiệm nào đó, có linh cảm mơ hồ thế.
…
Mình chở em gia sư về nhà mà hơn 6h
chiều, em nói em vào nhà nấu cơm nhanh
không bị la. Mình cũng chạy về nhà, điện thoại nhỏ H nhắn cả chục tin, dặn mình 8h
tối nay nhất định phải tới. Mình nãy giờ để
điện thoại chế độ im lặng nên ko biết tin
nhắn. Nhỏ H làm mình quá tò mò về việc
nhỏ sắp làm, sao nhỏ lại tỏ ra sốt sắng và
phấn khích như người chờ đợi màn kịch hay đến như vậy. Tối nay em gia sư không
đi dạy, mình và em gia sư cũng không hẹn
gặp nhau vì mới gặp buồi chiều, liệu cái
gọi là bằng chứng có liên quan gì tới em
gia sư của mình. Mình phải vững tin, đừng vì tò mò mà đi
nghe nhỏ H nói nhảm, dặn lòng thế nên
mình thôi. Mình lên mạng search tìm mấy
lớp học anh văn, ráng tìm mấy lớp học cho
phù hợp với trình độ của mình và em gia
sư. Mình muốn đi học chung với em gia sư. Từ ngày có người yêu là em gia sư,
mối quan tâm của mình ít nhiều thay đổi,
nhiều thứ chỉ đơn thuần hướng về em gia
sư. Mình làm mọi thứ cũng nghĩ tới em,
tình yêu đầu ở lúc đầu, có phải thường
ngọt ngào như thế? …
Khoảng hơn 8h, mình vẫn đang ở nhà, lúc
này đang online, mẹ mình với thằng em đi
siêu thị. Hình như mẹ mình có nghi ngờ
nhưng chưa có bằng chứng xác thực cho
việc mình và em gia sư đang yêu nhau, mẹ mình tạm thời bỏ qua cho mình và do
mình cũng cẩn thận nên sự việc chưa có gì
đáng kể. Còn chuyện thằng em mình, do
em gia sư dạy nó tốt nên việc nó học ở
trường khá hơn hẳn nên mẹ mình chẳng
có lí do gì để cho em gia sư nghỉ dạy mà thằng em mình cũng thích em gia sư lắm.
Em gia sư nắm bắt tâm lí thằng em nên
có lẽ dạy thằng em mình khá tốt. Mọi thứ từ bữa giờ vẫn đang ổn. Ít nhất
mình nghĩ như thế, cho tới lát nữa
Nhỏ H gọi cho mình, sau nhiều hồi chuông
mình quyết định nghe máy, mình đã nhắn
tin dứt khoát nói là mình có viêc ko đi,
nhỏ H cũng nhắn tin nhiều lần nói mình phải đi không sẽ hối hận. Lại y như cái
kiểu hôm ấy, gì gì mà hối với chả hận.
Mình đã quyết tâm ko bận tâm nên mình
không đi. Thực là mình cũng rất tò mò.
- ‘alo’, mình trả lời, nhưng chẳng nghe
tiếng ai, chỉ thấy hơi ồn - ‘alo, alo’, mình nói thêm vài tiếng, thì
bắt đầu nghe tiếng nói chuyện rôm rả bên
đầu dây bên kia, mình chẳng hiểu gì, có cả
tiếng nhạc nho nhỏ đủ nghe, nói chung là
thứ âm thanh khá tạp nham lộn lộn. Mình
đang định cúp máy thì mình nghe tiếng nhỏ H nói chuyện
- ‘mày với thằng T quen àh’, nhỏ nói với ai
đó trong điện thoại mà nói tên mình, kiểu
này là cố ý để mình nghe. Mình ko tắt điện
thoại vội
- ‘ừa’, tiếng đứa con gái khác, mình nghe không rõ lắm. Hình như là em gia sư. Nếu
thế thì sao em ở đó, lúc nãy em nói em đi
uống trà sữa với mấy đứa bạn, chẳng lẽ ở
đây là quán trà sữa, nghe không giống
thế. Mình bắt đầu thấy lo lắng, cảm giác
bồn chồn. - ‘sắp 49 ngày chưa?’ tiếng nhỏ H nói to,
cố ý để mình nghe thấy. Sao nhỏ toan tính
đến thế
- ‘mày nhiều chuyện zậy’, tiếng em gia sư
nghe hơi lạnh. Em chẳng xác thực cũng
chẳng phủ nhận cái 49 ngày, mình tự dưng thấy cổ họng khô đắng, đành rằng
biết trước rồi nhưng sao vẫn thấy buốt
buốt.
- ‘em chơi hết 49 này nữa thôi nha, anh
thấy đi xa rồi đó’ tiếng đứa trai nói, mình
biết là giọng thằng HA - ‘thằng mới nữa hả Linh, thằng hôm sinh
nhật hả?’, tiếng đứa con gái khác nói,
chẳng biết ai. Tiếp sau đó là nhiều tiếng
hỏi và cười đùa, như mọi thứ là trò chơi
quen thuộc. Sao em vẫn còn dao du với
đám người đó? Mình nghe mọi thứ ồn ồn nhưng cũng đủ để hiểu nội dung. Vậy là
trò chơi đó có thực, mình nhiều lần biết
thế nhưng trong mình vẫn chút hi vọng là
mình tin sai, rằng tụi kia chỉ nói bừa, hôm
nay nghe thế mình thấy tim mình nhói, có
cảm giác như con gì đang bò trong người, thấy khắc khoải.
- ‘đi xa hay gần kệ tui, liên quan gì tới
anh, coi lại coi mình là ai’, em bỏ qua câu
hỏi của mấy đứa kia. Câu nói này có lẽ em
gia sư dành riêng cho thằng HA, nói chua
chát và rất phũ. - ‘mày nói gì kì vậy, dù gì HA cũng là
người giúp mày nhiều, yêu mày nữa’, nhỏ
H nói, giọng nhỏ nghe xảo quyệt và tinh vi
lắm, như cố tình xoáy vào để câu chuyện
lộ ra nhiều thứ. Nhỏ biết mình vẫn đang
giữ máy - ‘mày yêu thì cứ nói yêu, cần gì phải tỏ ra
vậy, 2 người hợp đó’, em gia sư nói nghe
cũng đanh đá không kém. Chưa hiểu rõ
câu chuyện, nhưng mình thấy bần thần cả
người.
- ‘anh ko yêu H, em biết mà’, HA nói với giọng nói như van nài.
- ‘kệ anh, liên quan gì tui’,em gia sư nói
kiểu chọc tức, em hiểu rõ chỗ mình đang
đứng, chắc chắn thế
- ‘em yêu nó àh’, tiếng HA hỏi em gia sư,
hn mình có cảm giác HA trở nên bi lụy em gia sư.
- ‘chuyện của tui’, em gia sư trả lời ngắn
gọn. Chẳng biết lí do sao em tới đó và tới
đó để làm gì.
- ‘mày đừng hãm hại người ta, sống sao
tốt đi kiếm tấm chồng, haha’, giọng nhỏ H, hoàn toàn là ý khiêu khích. Nhỏ biết rõ
mình đang nghe câu chuyện này
- ‘thế àh,lo thân mày đi rồi nói tao, lo mà
yêu HA đó’, em gia sư đáp lại có vẻ bình
tĩnh lắm. Câu nói này có vẻ xoáy vào nhỏ
H. Theo câu chuyện thì nhỏ H là người thích HA, nhưng HA lại là người thích em
gia sư và có thể đã từng làm người yêu
của em gia sư.
- ‘thứ mày sao vô ơn vậy, ai trả tiền nợ
dùm mày mà mày nói vậy’, nhỏ H nói, câu
chuyện sắp trở thành cuộc cãi nhau. - ‘im đi H’, HA nói, mình nghe âm thanh
trong quán trở nên nháo nhào, rất lộn
xộn.
- ‘sao vậy? để nó nói, người đưa người
đẩy mà, anh nói tui tới đây nghe anh nói
mấy thứ nhảm này àh?’, em gia sư nói, chẳng biết sao em gia sư nghe HA nói gì
để tới đây. Mình nói với chính mình, chắc
chắn em có lí do để đến đây. Mình trở nên
có cảm giác bực bội.
- ‘tiền nợ àh, ko phải tui trả hết rồi àh, tui
trả hết chưa?’, em gia sư nói với HA, câu nói nghe gắt lắm.
- ‘rồi, nhưng em đừng nghĩ anh yêu em
rồi em làm tới’, thằng HA nói. Mình chẳng
hiểu họ đang nói về thứ gì, nghe mơ hồ
lắm.
- ‘sao ko làm tới, ai biểu anh để tui biết anh yêu tui, tui thích vậy ko đc àh’, em nói
bằng giọng điệu đốp chát và bất cần, ở
trong mình có cảm giác kì lạ lắm, nghe có
cái gì đang vỡ
Im lặng..
- ‘ tui nói trước, lần cuối tui tới đây, vì nghe anh nói tìm được món đồ của tui,
lần sau mà dụ tui kiểu này đừng trách, tui
với anh chẳng nợ nần gì nhau .Anh cũng
thôi ảo tưởng tui sẽ yêu người như anh’,
em nói xong, có vẻ đứng lên đi về đầy tức
giận. Món đồ mà em gia sư nói là gì? Sao HA biết mà tìm lại được? Sao lằng nhằng
thế? Sao em đẩy mình vào tâm trạng này,
rối tung.
Mình vẫn chưa buông máy, chẳng biết lí
do gì, mình như đứng hình
- ‘nó vậy anh cũng yêu’, tiếng nhỏ H nói với HA
- ‘im, nói nhiều, chuyện của anh, anh biết’,
tiếng HA nói, có vẻ tức giận. Thực ra mục
đích của nhỏ H là bôi xấu em gia sư với
mình để mình biết bộ mặt thật của em
gia sư để chấm dứt chăng? Nhưng làm vậy để làm gì trong khi người nhỏ H yêu
và có vẻ quan tâm là HA, mình mà tới với
em gia sư thì nhò H có khả năng tới với
HA mà. Mình không hiểu nổi. Mà chẳng
còn sức để hiểu nhỏ H làm chuyện này vì
mục đích gì, thứ mình cảm giác đắng trong cổ họng là gì, sao em gia sư nói đi
trà sữa nhưng nghe có vẻ không giống
lắm. Sao còn giao su với HA và nhỏ H, vì
món đồ gì đó, của ai? Sao em nhất định
phải tìm kiếm? Chuyện như 1 bộ phim
phức tạp và đầu óc của mình thì ko đủ thông minh để hiểu xem chuyện gì đang
xảy ra.
- ‘anh mù quáng quá đó, nó ko đáng đâu’,
tiếng nhỏ H cố nói thêm
- ‘im ngay, kệ tao’, tiếng HA quát. Mình
cúp máy, chằng còn gì để nghe, tâm trạng rối bời quá mọi thứ vừa mới được yên ổn
chút mà sao trở nên như vậy. Mình cố
gắng trấn tĩnh, mình muốn nói thẳng với
em gia sư và nghe lời giải thích. Nhưng
trước tiên mình phải bình tĩnh để trấn
tĩnh mọi thứ, mình phải suy xét để không có bước đi sai lầm
Mình phải vững tin, phải vững tin vì em
gia sư muốn như thế mà
…
Mình xuống tủ lạnh lấy nước lạnh uống.
Chuyện chưa đi quá xa mà chỉ là 1 buổi gặp mặt nói chuyện bình thường. Vấn đề
mình lăn tăn là cuộc gặp mặt đó của em
gia sư, mình ko thích vì mình chẳng muốn
em dây dưa với đám người đó.
Mình chưa gọi điện hay nhắn tin với em
gia sư vội, mình sợ mình sẽ lỡ lời và nông nổi khi mình chưa hiểu rõ sự việc Nhỏ H gọi lại cho mình, mình bắt máy
theo quán tính, để coi nhỏ còn gì để nói
nữa, dù mình phát mệt với những trò của
nhỏ H
- ‘gì nữa?’, mình hỏi
- ‘anh nghe rõ ko,em dặn người ở quán mở nhỏ nhạc lại đó, chắc cũng hiểu ha’,
nhỏ H, giọng nói nghe trở nên ma quái
quá hay mình cảm giác thế.
- ‘hiểu gì, chẳng hiểu gì, mục đích của em
là gì?’, mình hỏi, mình bực với cái trò này
của nhỏ rồi - ‘em muốn giúp anh thôi, có mục đích gì
đâu, hihi’, nhỏ H đổi giọng, giọng trở nên
bình thường
- ‘thôi khỏi giả bộ, anh nghe anh hiểu mà,
em ko nói anh cũng chẳng cần nghe, tốt
nhất khi anh còn nói chuyện đàng hoàng thì đừng làm phiền anh, ok’, mình nói,
toan cúp máy, chẳng còn gì nghe nữa, cái
kiểu ậm à ậm ừ thế thôi.
- ‘khoan, khuyên anh lần cuối, anh nghe
chắc cũng hiểu em ko nói xạo cái vụ yêu
49 ngày, nói cho anh biết là nó chưa từng yêu ai qua 49 ngày . Anh đừng nghĩ anh
trở nên đặc biệt đối với nó, trước khi quá
muộn thì dừng lại đi’
- ‘em nói xong rồi chưa? Anh cúp máy’,
mình thực tình chẳng đủ hơi sức để nghe
những thứ đang diễn ra. - ‘em nhất định ko để yên đâu’, nhỏ H nói
kiên quyết, rồi cúp máy. Điều gì dẫn đến
những thứ này, như thù hận từ kiếp nào?
...
Mình trở lại với thực tại rối bời. Biết rõ là
có cái 49 ngày, nhưng khi nghe vẫn thấy khó chịu, tự mình gạt mình rằng mình
cam tâm tình nguyện. Mình chẳng muốn
có cái 49 ngày, mình sợ nói thẳng là vậy.
Mình muốn, mình hi vọng tình yêu đầu của
mình tiến thật xa. Quanh cô gái của mình
là mình và cuộc sống đơn giản. Yêu 1 người là việc mình không lường được,
người ta chia tay nhau rồi trở nên khổ sở
cũng vì những thói quen, vì cái cảm giác
thiếu vắng nhau. Mình sẽ trở nên như thế
nào sau 49 ngày??? Có đơn giản là chấp
nhận.