Lân la đường sá chán cuối cùng nó quyết định mua gà rán nhưng giờ ở phòng trọ chẳng có ai, ăn một mình thì buồn thế là khỏi chần chừ, nó đổi hướng tới nhà Chi. Trời mưa đúng là bất tiện, đang lẩm bẩm cằn nhằn do bị mưa té ướt hết gấu quần suýt chút nữa thì nó lăn đùng ra ngất vì hết hồn khi thấy ai đó đang ngồi ngoài mưa, ngay trước cửa nhà con bé học sinh. Lại gần nó mới hoảng hốt nhìn Chi nhắm nghiền mắt.
- Chi! Chi! Em sao vậy? – Vi lay mạnh con bé nhưng không có chút cử động nào dù là nhỏ nhất.
Nó vội vã nhấn chuông, tay đỡ lấy Chi...
Đắp chăn lê kín cổ cho Chi, Vi ngồi thụp xuống nền quan sát. Con bé mới chỉ 16, mắt nhòe nhoẹt mascara, người nồng nặc mùi rượu, thuốc lá, tất cả những thứ ấy chưa bao giờ phù hợp với lứa tuổi như em. Nó thật sự ngạc nhiên khi bác quản gia bảo đây là chuyện thường xuyên. Em đang làm gì? Tự tàn phá mình sao? Chợt bàn tay em nắm chặt, trán nhăn lại như đang chịu nỗi đau nào đó ghê gớm lắm, mồ hôi lấm tấm, nước mắt Chi trào ra, em hét lên:
- Đừng mà!
Nó ôm lấy Chi, xoa lưng con bé như một cách đõ dành,thì thầm:
- Không sao đâu em chỉ là mơ thôi, có chị ở đây rồi.
Khi cô học sinh nhỏ vừa thiếp đi được một lúc, chiếc điện thoại đặt trên bàn rung lên từng hồi – Điện thoại của Chi. Sau một thoáng lưỡng lự nó quyết định nghe máy, cuộc gọi từ anh trai con bé:
“Alo!” – Vi ấn nút, điềm tĩnh.
“Em về nhà chưa Chi? Đừng đi bar nữa, nghe lời anh về nhà đi!” – Giọng nói êm ái vang lên, quen quá, sao lại có thể giống tới thế? Nó lắc đầu tự thức tỉnh mình.
“Xin lỗi, tôi không phải Chi, em ấy đã về nhà và hiện đang ngủ. Có gì mai anh hãy gọi điện nhé!”
“Vậy cô là ai?”
“Tôi là gia sư của Chi.”
“Làm phiền cô bảo quản gia chăm sóc em tôi cho tốt, mai tôi sẽ gọi lại. Chào cô!”
“Chào anh!”
Chưa bao giờ Vi thấy Chi nhắc tới anh trai trong những câu chuyện của mình nhưng nó không mù mờ tới mức không nhận ra sự hiện diện của người này.(Vi đã từng xem ảnh chụp hồi nhỏ của gia đình Chi mà!). Thắc mắc được một lúc, nó thấy hai mắt mình bắt đầu díp lại rồi thiếp đi lúc nào không hay...
Ánh nắng chiếu qua ô cửa sổ dội thẳng vào mặt làm nó bừng tỉnh, nhìn chiếc chăn trên người mình mà ngạc nhiên, tối qua rõ ràng nó ngồi dưới nền nhà mà nhỉ?
- Chị dậy rồi hả? Hi. – Chi bước ra từ phòng tắm nở một nụ cười yếu ớt, sắc mặt con bé đã bớt xanh đi.
- Ưh, em còn mệt nữa không?
- Chỉ hơi nhức đầu một chút xíu nữa thôi.
Thật ra nó định hỏi tại sao con bé lại trở về nhà trong cái tình trạng say mèm ấy nhưng không biết phải hỏi như thế nào, đang như gà mắc tóc thì Chi chợt tiến lại chiếc ghế đặt trên giường, ngồi vào đấy, giọng em chua chát:
- Hôm qua là sinh nhật em.
Vi đãng trí quá đã ghi ngày này vào trong lịch rồi lại quên, sinh nhật một mình chắc con bé buồn lắm:
- Chị xin lỗi vì quên mất.
- Hì, không sao đâu, bố mẹ em họ cũng đâu có nhớ, chị không phải bận tâm làm gì, em quen rồi.
“... Chiều nay trên phố chợt có cơn mưa bay... “
Tiếng chuông điện thoại phá bĩnh những tâm sự chấp chới trong lòng nó về câu nói của Chi, con bé nhấc máy:
- Anh ạ!
- Hì, em không sao.
- Em về sớm rồi mà, thật đấy!
- Dạ vâng, thế nha anh! Pb.
Khỏi cần hỏi Vi cũng biết là anh trai con bé, nghĩ lại tối qua cũng thấy bực mình, ai đời nói chuyện với con gái mà giọng lại lạnh tanh, kiêu ngạo vô bờ bến như thế chứ?
- Hôm qua, lúc anh em gọi, chị đã nói chuyện với anh em ạ?
- Ơ... Sao em biết...
- Hôm qua có cuộc gọi tới hơn một phút, trong máy vẫn còn lưu đây này.
- Ưh, anh em gọi hỏi xem em đã về chưa và nhờ chị bảo quản gia chăm sóc em – Nhả từng chữ đều đều như đọc kịch bản, nó không buồn ngẩng mặt lên.
- Anh ấy lúc nào cũng lo lắng thái quá như thế.
- Em nên vui mừng khi có một người anh trai luôn quan tâm tới em như vậy. Nhưng sao chị chưa bao giờ chị thấy em kể về anh em.
- Vì anh ấy là niềm tự hào của em, là chỗ dựa vững chắc khi em muốn ngã, một người có ảnh hưởng tới em như vậy em mà nói, em sợ... em sợ chị sẽ thương hại em và cho là em yếu đuối.
- Vậy sao giờ em lại nói hả ngốc?
- Vì giờ em tin chị.
Nó thấy vui khi nghe Chi nói thế.
- Xem chịn đang tủm tỉm cười kìa, người đâu mà dễ vui lạ.
- Thử đặt vào vị trí của chị coi, em có vui không, có phải ai cũng như người nào đó máu mủ ruột rà với em.
- .Chị đang đá đểu anh em hả?
- Em cười gì vậy? Bộ không phải chắc?
Thùy Chi càng cười lớn, nó không biết phát ngôn của mình đang phạm một sai lầm hay ho. – Như chị chưa chắc nhiều người thích nhưng tự tin, kiêu ngạo như anh em thì vô số đấy?
- ...
- Anh ấy là niềm mơ ước của biết bao người. Hì, không phải em Pr cho anh trai nhưng với em, anh em luôn hoàn hảo. Chị sẽ thấy rõ điều em nói khi tiếp xúc với anh ấy. Hì, em sẽ giới thiệu hai người với nhau – Con bé nở một nụ cười xảo quyệt.
Đang định phản biện thì ai đó gõ cửa. Chi đứng đậy, lặng đi chừng hai giây rồi nói:
- Vào đi!
Cánh cửa bật mở, bạn có tin được người đó là ai không?
Nó lớ ngớ tới mức suýt làm rơi ly sữa trên tay. Minh Anh! Tiềm thức nó dội ngược cái tên ấy vào đầu, chưa hết ngạc nhiên nó lại được một phen mở to mắt khi Chi rất tự nhiên, chạy về phía đó và ôm chầm lấy anh. Nó chẳng biết, chẳng thể cắt nghĩa mớ cảm xúc bên trong mình. Minh Anh và con bé quen nhau sao? Giữa họ là mối quan hệ gì?
- Em nhớ anh quá! Sao anh không giữ lời hứa, không tới thăm em? – Chi trách móc.
Anh nhẹ nhàng đẩy con bé ra, mỉm cười:
- Tối qua em không sao chứ? Xin lỗi anh để quên máy ở nhà nên... – Minh Anh nói dối không chớp mắt nhỉ? .^^.
Bỏ lửng câu nói, cuối cùng ánh mắt anh cũng nhận ra sự hiện diện của một vật thể đang đứng như trời trồng là nó. Quay đầu lại, hình như thấy có lỗi với nó, con bé khoa chân múa tay giới thiệu:
- Hi, giới thiệu với chị đây là anh Minh Anh.
- Ưh, chị biết.
- Ủa, hai người quen nhau hả? – Giờ tới lượt con bé ngạc nhiên.
- Rất vui được gặp lại em. – Anh thân thiện chào nó.
- Ơ, thế chị biết anh ấy là trợ lí của em từ khi nào vậy? Chẳng trách lại ghê gớm như thế? Hì. Hai người quen nhau mà chẳng thấy ai nói gì với em hết sất. Giận thật đó!
Để mặc Chi tua tiếp đoạn băng, Vi sững sờ, “trợ lí”, hai từ ấy nhắc tới gì? Nhắc tới kẻ đã viết kịch bản khiến nó thảm dã man trong những ngày đầu dạy học. Nhắc tới kẻ mà trong nhận thúc của nó là một thứ người xấu xa và nhẫn tâm mới có thể viết nên những thứ hành hạ con người ta như thế? Kẻ mà nó muỗn cho một trận nên thân.
Vậy mà giờ đây, khi con người ấy đang ở trước mặt nó thì nó chẳng làm gì cả, nó bất động nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của người đối diện, một đôi mắt như mê cung giam h.ãm ý niệm của bất kì ai dám nhìn vào. Tại sao người đó lại là Minh Anh nhỉ? Người mà nó rất có cảm tình ngay từ lần gặp đầu tiên. Chính lúc ấy, nơi khóe miệng anh có một sự dịch chuyển, khiến nó không khỏi giật mình, nên gọi nó là nụ cười hay là... Rốt cục anh là ai vậy hả Minh Anh? Sự nhạy cảm của một đứa con gái đã đưa nó tới những dấu hỏi to đùng về người đang đứng trước mặt...
- Chị Vi! Em đang hỏi chị mà. – Chi chợt hét lớn làm nó lúng túng
- Hì, chị xin lỗi, giờ chị phải đi đây, hen gặp em sau – Rối quay sang Minh Anh – Chào anh!
Nó chẳng thể nhìn thấy gì qua đôi mắt của anh ấy bởi vốn dĩ cái cửa sổ tâm hồn ấy chưa bao giờ mở ra với ai...
*******
Bước từng bước thật chậm về nhà, có lẽ nó cần ngủ, mọi thứ cứ rối hết cả lên, chắc nó phải kể hết với Trang, có khi cô bạn sẽ giúp nó ngộ ra được vài điều.
- Cậu về rồi à? – Hình như cô bạn cũng vừa mới đi đâu về đang mở cửa.
Nó định tiến lại nhưng bước chân của ai đó rầm rập khiến nó phải quay đầu lại, ánh mắt Trang hoảng hốt
Ư... Ư...
Vi thấy khó thở, nó bị lôi tuột lên xe, cố vùng vẫy nhưng không thể thoát ra khỏi cánh tay rắn chắc đang giữ chặt lấy mình? Những người này là ai? Sao lại bắt nó? Cứ tưởng băng đảng xã hội đen chỉ có trên ti vi thôi chứ? T.T
- Con bé xinh xắn này là em thằng Minh Anh sao?
- Mày nhìn thằng anh nó mà không đoán ra hả?
- Ưh. Tiếc thật.
Em Minh Anh? Gì nữa? Sao lại liên quan tới anh ấy, còn nó, nó có phải em anh ấy đâu? Bọn này nhầm to mất rồi. Khổ nỗi nó lại không thể mở miệng. Điên mất!
- Đi nhanh đi!
Bị thúc từ phía sau, nó được dẫn vào một căn nhà kho tối om om không chút ánh sáng.Mấy tên đó cúi người lắp bắp chào kẻ đang chiễm chệ ngồi trên ghế:
- Bọn em đã mang nó tới rồi ạ!
Ánh mắt tên cầm đầu lướt xẹt qua nó, hắn bỗng nổi giận, cơ mặt căng hết cỡ.
Bốp...
- Đồ ngu! Không phải con bé này, tao bảo chúng mày đi bắt em thằng Minh Anh cơ mà.
- Dạ, bọn em đã tới đúng địa chỉ và bắt đúng con bé có mái tóc dài đen mà đại ca? Nó không phải Trang sao?
Trang ư? Thông tin được sắp xếp lại một cách ổn định, nó ngỡ ngàng: Trang – cô bạn thân cùng phòng với nó là em anh Minh Anh? Vậy mà cô bạn của nó cứ diễn như thể chẳng hề quen biết. Nó cứ như một con rối lơ ngơ bị giật dây, hết anh giờ lại tới em. Vi hoang mang, có lẽ nó cần một lời giải thích!
- Mày bắt con bé này về làm gì hả cái thằng đần này? May mà tao chưa gọi điện cho thằng nhãi không nó cười thối mũi anh mày ra.
- Vậy giờ con nhỏ tính sao đây đại ca?
Hắn nở một nụ cười khả ố nhìn nó:
- Tụi bây thích làm gì thì làm nhưng nhớ phải cho nó vĩnh viễn không mở miệng nghe chưa! – Làm hiệu đưa tay lên ngang cổ, hắn lại cười.
- Mấy đứa còn lại theo tao, phải bắt cho bằng được con bé Trang.
Tiếng chân người xa dần, nó sợ hãi, hoang mang, mồ hôi đang túa ra, tay run bần bật dù bị trói.Cô bạn của nó có biết nó đang phải làm hình nhân thế mạng hay không?
Những bộ mặt gớm ghiếc đang xích lại thật gần nó, chúng định làm gì nó đây??? Hi vọng trong nó đang tắt dần...
******
Nhìn thấy Vi bị lôi đi, Trang hoảng loạn, nó đã lờ mờ đoán ra mục tiêu của bọn chúng là nó chứ không phải cô bạn thân cùng phòng. Chạy thật nhanh, nó cần tìm anh ngay lập tức, cô bạn của nó sẽ nguy mất.
- Cô... cô chủ? – Quản gia ngạc nhiên khi thấy nó thở không ra hơi đứng sững trước cửa.
- Anh cháu... cháu muốn gặp anh cháu ngay lập tức.
- Em làm gì mà ồn ào thế?
Minh Anh tiến xuống, lông mày anh hơi nhíu lại.
- Nhanh lên anh, bạn em chết mất.
- Em từ từ thôi...
Trang bắt đầu kể từ từ mọi chuyện, trong lúc nó kể ánh mắt anh nó tĩnh lặng, anh ấy đang nghĩ gì vậy?
- Bọn chúng là những người thuộc công ti mà ta đã khiến phải phá sản đúng không anh? Chúng sẽ làm hại Vi mất.
- Xin lỗi cậu chủ, tôi đã không lường trước chuyện này, suýt nữa làm nguy hại tới cô Trang – Quản gia hơi giật mình vì biết đây là lỗi do ông không chu tất.
- ...
- Để tôi tới gọi người tới cứu cô ấy! – Sau khi thấy cậu chủ im lặng không nói gì, quản gia nghĩ đó là việc mình nên làm.
- Cho cháu đi với! – Trang lên tiếng.
- Ơ... có lẽ cô chủ nên ở nhà.
- Cháu xin chú đấy. Nhanh lên!
Đúng lúc quản gia định xuôi theo ý nó thì...
- Không ai được đi hết! – Tiếng Minh Anh lấn át tất cả.
Trông anh trai nó giờ đây nom thật đáng sợ, suýt chút nữa nó thốt ra hai từ” máu lạnh”
- Anh... Nhưng bạn em...
Ánh mắt cương quyết của Minh Anh khiến nó im bặt bởi nó hiểu nếu cãi lời thì... Vi phải tính sao đây?
- Em chuyển về nhà ở đi, mọi chuyện đã bắt đầu vượt tầm kiểm soát rồi.
Nó thoáng buồn, Trang hiểu anh trai mình đã bắt đầu, bắt đầu vào cái kế hoạch mang tên trả thù...
Bàn tay dơ bẩn của những tên quái vật ngày một gần nó. Vi sợ hãi tột độ khi chúng bắt đầu chạm tới người mình nhưng với bản tính gan lì nó cắn môi ngăn bản thân không hét lên, nài nỉ hay cầu xin chúng, nó ném cho chúng những cái nhìn khinh miệt.
Giờ nó đã thật sự tuyệt vọng, cái nỗi thất vọng ghê gớm đang bủa vây và hành hạ Vi, nó cười, cười cay đắng, “bạn” – nghe thì có vẻ lớn lao nhưng lại chẳng là gì cả.
- Cô em không sợ sao? Chà, không ngờ một em còn trẻ thế này mà lại sắp phải chầu trời. Nhờ bọn anh mà em sẽ không thấy mình uổng phí đâu!
Hắn tháo khăn bịt miệng nó rồi cười sằng sặc, dí sát cái mặt bẩn thỉu lại gần nó:
- Cút đi, đồ rác rưởi! – Nó kinh hãi hét lên, nước mắt bắt đầu trào ra, như thế này kiểu gì cũng chết thà nó tự kết liễu còn hơn là để bị làm nhục.
Bốp...
Toan cắn lưỡi thì tên đó tát nó một cú như trời giáng.
- Khốn kiếp!
Bàn tay hắn giật phăng từng cúc áo trên người Vi, bạn có thể hiểu được sự đau đớn khi bất lực nhìn kẻ khác đang hành hạ mình không? Đó chính xác là những gì nó đang cảm thấy.
- Cháy... Cháy... Đại ca ơi... Cháy... !
Những tên còn lại lúc nãy còn cười ha hả thích thú giờ mặt mày tái mét nhìn ngọn lửa đang bùng cháy phía ngoài, ngọn lửa đang cháy dữ dội. Bọn chúng lao ra phía cửa.
- Có ai khóa cửa mất rồi, tính sao đây đại ca?
- Phá cửa đi, bọn mày óc bã đậu à?
Khói xộc vào ngày càng nhiều, nó ho sặc sụa, ông trời cũng thương nó cơ đấy, để bọn chúng – lũ đốn mạt cùng chết với nó. Vi bắt đầu thấy khó thở, nó choáng váng và mệt mỏi, đầu óc quay cuồng...
Đôi mắt nó nặng trĩu, Vi từ từ mở mắt, một không gian trắng toát, lạnh lẽo, nó đang tự hỏi mình chết chưa? Và nếu chưa chết thì đây là đâu?
- Cậu tỉnh rồi à? – Trang mừng rỡ nắm lấy bàn tay nó.
Rút tay ra khỏi cái nắm tay rất chặt của co bạn, nó biết nói gì bây giờ? Nhìn cái thân hình được băng trắng khắp nơi nó không khỏi rùng mình.
- Cậu vẫn giận tớ sao?
Đôi môi nó mím chặt, những mảng kí ức về việc suýt nữa bị làm nhục, về việc người nó coi là bạn thân lừa dối nó, tất cả khiến nó run lên vì thất vọng, nước mắt lại lăn dài, nó tự nhủ tại nó chưa đủ tốt hay tại nó xấu xa mà phải chịu tất cả những chuyện này?
- Tớ không có cái quyền đó đúng không? – Vi cất tiếng một cách khó nhọc.
- Không phải như những gì cậu nghĩ đâu, thật ra...
- Tớ không muốn nghe...
-------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.giaitri.pro. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
www.giaitri.pro – Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động...!
-------------------------
Căn phòng lại trở về trạng thái tĩnh lặng, yên ắng đến đáng sợ. Trang đã suýt nữa ngất xỉu khi thấy những người bị bỏng nặng được mang ra ngoài nhà kho, không phải vì sợ mà là vì cô không ngờ anh mình lại tàn nhẫn tới vậy, cứ tưởng anh ấy thiêu cháy luôn cả Vi, nếu thật như thế thì chắc Trang phải sống trong hối hận tới cuối đời mất. Thật may mắn! May mắn vì Vi không sao.
- Xin lỗi, tớ thật sự xin lỗi, hãy hiểu cho tớ, có những điều cậu không nên biết vì nó sẽ khiến cậu hoang mang hơn.Hãy tin là tớ chưa bao giờ xem cậu là một thứ đồ chơi, tớ trân trọng tình bạn của chúng ta. Thật đấy!
Nó không vị tha tới mức tha thứ tất cả nhưng sự chân thành của cô bạn cho nó biết Trang có lí do của riêng mình. Ít nhất cô bạn cũng đã không bỏ rơi nó.
Vì chỉ bị bỏng nhẹ nên 2 tuần sau là nó đã có thể xuất viện, trong thời gian nó nằm ở đây, cô bạn thân đã luôn ở bên cạnh chăm sóc nó, dù vẫn còn giận nhưng nó đã bắt đầu chấp nhận Trang.
- Cậu lên xe đi!
Nhìn chiếc Lexus đứng sững trước cổng bệnh viện, nó hơi ngạc nhiên, lưỡng lự một hồi rồi cũng bước lên. Cô bạn của nó nhà chẳng nghèo chút nào thế mà trước đây toàn kể khổ với nó là không có tiền? Chỉ khi thấy chiếc xe không chạy theo hướng về phòng trọ, nó mới quay qua nhìn Trang với ánh mắt khó hiểu:
- Cậu chịu khó đợi một lát, sắp tới nơi rồi.
Chiếc xe dừng lại ở một căn nhà, à không hay là biệt thự nhỉ? Một biệt thự đựoc bao quanh bởi hoa thủy tiên. Trang vui vẻ dắt nó bước vào trong.
- Anh! Em mang bạn ấy tới rồi.
Minh Anh đứng dậy, mỉm cười với nó, sao giờ đây cái nụ cười ấy lại làm cho nó lạnh sống lưng, sởn gai ốc tới thế?
- Ơ kìa, cậu ngồi đi chứ! Hì, từ nay cứ xem đây là nhà của cậu, cậu sẽ sống cùng tớ ở đây.
- Tớ muốn về phòng trọ – Vi đứng dậy hướng tới cánh cửa.
- Nhưng... – Trong lúc Trang đang ú ớ thì Minh Anh mở lời.
- Để anh đưa em tới đó nhé!
- Không... – Thật ra nó định nói là không cần đâu nhưng chẳng kịp vì rất tự nhiên anh ấy cầm tay nó kéo đi.
Không khí trong xe nặng nề, căng lên như dây đàn cữ ngỡ chỉ cần một âm thanh rất nhỏ thôi cũng đủ phá vỡ tất cả, Vi chọn cách im lặng vì thật ra nó cũng chẳng biết nên nói cái gì.
...
Hoang tàn, đổ nát, vỡ vụn... Những từ chính xác nhất mà sự bàng hoàng trong nó chắt lọc ra được về khung cảnh trước mặt.
- Chuyện chuyện gì thế này?
- Như em thấy đấy.
Câu nói lạnh lùng tới mức vô cảm của Minh Anh khiến nó giật mình quay người lại.
- Tất cả là do anh làm ư? – Dù thật sự không muốn nhưng trong đầu nó chỉ có duy nhất một câu hỏi đó và nó cần phải hỏi. Nó cầu nguyện, nó mong chờ anh nói không nhưng...
- Ban đầu nó chỉ như thế này và bây giờ nó lại trở về nguyên trạng ban đầu...
- Vì sao anh lại làm thế? – Hai mắt nó cứ nhìn chòng chọc lấy anh Minh Anh
- Đừng nhìn tôi với ánh mắt ấy. Một vật sẽ không được cho là sạch sẽ nếu cứ mãi dính lấy quá khứ. Em hãy tới ở với Trang.
Ồ, thì ra cái mục đích của anh ta là như thế này đây nhưng việc gì nó lại phải nghe lời anh ấy? Minh Anh lấy quyền gì mà bắt ép nó chứ? Chỗ này không ở được thì không có nghĩa nó không còn chỗ để ở.
- Em sẽ thuê ở chỗ khác. Anh không có quyền hạn bắt em phải làm theo ý anh.
- Thế thì tôi sẽ không tốn thêm thời gian cho cái việc giảng giải này nữa. Giờ thì hãy nghe đây: em phải tới ở đó, nếu em không muốn những chỗ em thuê tiếp theo sẽ giống như thế này.
Minh Anh đang đe dọa nó ư? Nó mà phải khuất phục sao? Vi kéo vali toan bước đi, đã bảo là nó rất lì rồi mà lại.
- Em chỉ cần bước tiếp một bước thôi, em sẽ phải trả cái tính mạng tôi đã giúp em lấy từ tay Tử thần.
Nó bất động, đáng lẽ anh ta mới là người phải nợ nó nhưng trớ trêu thay giờ thì ngược lại.
- Anh muốn gì? – Chưa lúc nào nó thấy sợ con người đứng đối diện mình như thế? Một người còn đáng sợ hơn cả quỷ dữ.
- Tới ở cùng Trang, học cách ném chìa khóa đi xa, xem như không có chuyện gì xảy ra như khi hai đứa mới gặp nhau. Không quá khó chứ? – Anh cười nửa như thách thức, nửa như chế giễu nó.
- Không khó, mọi chuyện mà trở về được như trước kia thì tốt biết mấy. – “Như cái lúc em đang còn nhìn thấy anh là một Thiên thần” nó chua xót nghĩ thầm rồi bước lên xe.
Vi có lẽ không thể ngờ được rằng từ phút giây này trở đi cuộc đời nó sẽ thay đổi hoàn toàn, một tương lai xám xịt và nghiệt ngã...
*******
Những xúc cảm lạ
Sắp xếp đồ đạc xong xuôi, nó tiến ra phía cửa sổ, những cánh đòng hoa trải dài mãi đập vào mắt Vi. Làn hơi lạnh khiến nó phải kéo áo lên cao, những suy nghĩ về Minh Anh, về Trang, về Thùy Chi bắt đầu len lỏi vào tâm trí nó như một điều hiển nhiên.
- Cậu sắp xếp xong cả chưa?
Nó giật mình quay lại.
- Ưh, xong rồi.
- Mong là cậu sẽ sớm thích nghi.
- Cậu muốn hỏi tớ điều gì à? – Trang chợt mở lời khi thấy nó có vẻ thắc mắc.
- Câu sẽ trả lời câu hỏi của tớ chứ?
- Ưh, nếu điều ấy ở phạm vi có thể nói.
- Tại sao anh cậu lại bắt tớ tới ở đây?
- Ừm... Vì anh tớ muốn kiểm soát cậu.- Trang ngập ngừng.
- Vì sao?
- Cậu đã biết quá nhiều. Thật ra chẳng mấy ai biết tớ là em gái anh ấy, cũng chẳng ai biết anh tớ là người như thế nào ngoài cái vẻ hào nhoáng và thân thiện do anh tớ cố tình tạo ra. Lúc đầu chíng vì thế mà anh ấy để cậu ở cùng phòng trọ với tớ.
- ...
- Nhưng anh tớ đã cứu cậu, đã để cậu thấy... thấy một phần con người anh.
- ...
- Nói thật nếu theo bản tính của anh ấy thì có lẽ anh ấy đã để cậu chết cháy trong căn nhà kho đó, bởi anh ấy luôn thích sự sạch sẽ vì thế mới cho người phóng hỏa nhưng thật may anh ấy vẫn còn chút tình người và cứu cậu. Còn bọn người đó rồi sẽ được giao nộp cho công an với tội danh bắt cóc thôi. Cậu đừng lo lắng gì nữa nhé!
- Phóng... phóng hỏa? – Nó sửng sốt
- Là do anh cậu ư?
- Ưh.
Hai bàn tay hơi run, cư như đang có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, một khía cạnh của con người anh mà nó lờ mờ đoán là như thế ư?
- Tại sao anh cậu lại như thế? Tớ không tin nổi.
- Ưh, anh ấy như trở thành một con người khác kể từ cái ngày ấy cách đây mười năm, cái ngày mà bố tớ đột ngột qua đời. – Trang nắm tay nó cười buồn.
- Có chuyện gì sao? Không lẽ mất mát người thân lại có thể khiến người ta thay đổi đến mức ấy?
- Cậu nên biết tới đây thôi, hãy hiểu cho anh tớ, anh ấy đã phai chịu một cú shock lớn và tớ cũng vậy.
Không muốn làm khó cô bạn, có lẽ ai cũng cần giữ một điều bí mật, tới nó còn phải mang một thứ khủng khiếp như vậy nữa là... Vi lặng lẽ nhìn xuống vết sẹo trên cánh tay trái, vết sẹo ám ảnh suốt cuộc đời nó có từ 10 năm trước...
Ở đây nó được chăm sóc chu đáo quá đâm ra không thoải mái, tự dưng trở thành cô chủ bất đắc dĩ. Trang chẳng cho nó đọng tay vào việc gì với lí do “cậu đang bị thương”, lí do này mà nói cách đây hai tuần thì còn hợp lí chứ giờ vết bỏng đã lành hết cả rồi mà vẫn còn đưa ra. Nó bắt dầu thấy bức bối, nghĩ tới Thùy Chi lại rùng mình, hix, gia sư gì mà lại vô trách nhiệm như nó? Bỏ bê học sinh gần một tháng trời mà không thèm liên lạc. Con bé mà bỏ qua cho nó mới là lạ đó. Vừa chia sẻ với Trang xong giải pháp đâu chẳng thấy chỉ thấy cô bạn cười toe toét.
- Này, cậu có thôi cười không hả? Tớ thấy chẳng có gì đáng cười cả.
- .Cậu sợ Thùy Chi dữ vậy ah?
- Ai bảo tớ sợ nó chứ? Tại tớ là người có lỗi mà, chỉ tại anh cậu thu điện thoại của tớ làm tớ chẳng liên lạc được với nó.
- Vậy thì để anh giúp em nhé?
Giọng nói từ phía sau khiến nó giật nảy mình, anh ấy tới từ khi nào vậy? Giờ mỗi lần thấy sự thân thiện của Minh Anh là trong nó lại trỗi lên sự cảnh giác và lo sợ.
- Ưh, đúng đấy, Chi sẽ không làm gì cậu nếu có sự xuất hiện của anh mình đâu – Cô bạn hùa theo.
Nó nói không thì ích gì vì nếu muốn, Minh Anh kiểu gì chẳng khiến nó nghe theo lời anh ấy. Vi chỉ không biết anh ấy muốn gì khi tự dưng đòi giúp nó thôi.
- Đành làm phiền anh!
Đeo túi xách lên vai, nó chậm rãi bước theo anh ra gara.
- Em lên đi! – Anh mở cửa cho nó, “cũng có lúc anh ấy tự lái sao?” -
Nó tự hỏi rồi vào trong xe, đang loay hoay cài dây an toàn thì...
- Bảng kết quả của em này! – Đưa tờ giấy cho nó anh lao xe đi.
Hic. Cầm tờ giấy trên tay mà mặt nó từ trạng thái hồng hào chuyển sang đỏ chín. Xấu hổ quá đi mất. Ya!. Nó chỉ muốn mặt đất nẻ làm đôi cho nó chui xuống, hết nhìn tờ giấy rồi lại nhìn anh.
- Em lạ nhỉ? Sao cứ thích nhìn người khác bằng ánh mắt chòng chọc đó vậy. Về cái thành tích đó của em cũng đáng tự hào còn gì, người ta nổi bật bằng cách xếp đầu từ trên xuống còn em thì ngược lại.
Minh Anh nói mà không buồn nhìn nó, hix, nó còn có thể phát ngôn được gì đây? Tức mà không nói được gì đành bặm môi lại.
- Không biết có gia sư như em thì Thùy Chi nâng cao thành tích kiểu gì không biết.
Lúc này thì máu nóng đã trào lên tận não rồi, nó quay ngoắt, đốp chát lại:
- Vừa vừa thôi chứ, thấy em không nói gì là anh cho mình cái quyền mạt sát em như vậy đó hả? Anh ngon thì đi mà làm gia sư cho Thùy Chi.
Keettttttttttt...
Chiếc xe phanh bất ngờ làm nó bổ chúi về phía trước, đập đầu vào cửa xe.(Ai bảo không cài dây an toàn cho tử tế cơ! Đến là bó tay với Vi.). Nó hết hồn, thôi chết rồi... , nhắm tịt mắt lại chờ đợi một sự giận dữ...
- Em không định xuống xe hả?
- Ơ...
- Tới nhà Chi rồi!
Thở cái phù, nó bước ra không quên lườm Minh Anh một cái đứt mắt (-> gan lớn gớm ) rồi đi vào trong.
Mọi chuyện đâu có giản đơn được như cái vẻ bề ngoài, Minh Anh cười.
Sầm...
Cánh cửa xe được đóng lại...
Vi đứng trước cửa phòng con bé học sinh, hít một hơi thật sâu rồi gõ:
- Ai?
- Chị đây!
Cạch! Dường như ngay lập tức cánh cửa được bật mở khiến nó không khỏi giật mình.
- Hì. Chào em!
- Chị vào lộn nhà hả? Em có biết chị là ai đâu? – Con bé mặt lạnh tanh.
- Thôi mà, cho chị xin lỗi, em nỡ đuổi chị đi như thế sao? – Nó – miệng thì nài nỉ trong thì rủa thầm anh Minh Anh đang làm cái quái gì mà chưa tới giải vây cho nó?
- Thế thì nói đi, chị biến đi đâu gần một tháng qua hả? Điện thoại cũng không thèm nghe. Có muốn em bắt chị nghỉ việc rồi bồi thường cho nhớ đời không? – Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng con bé nói mà như hét khiến nó không khỏi ong tai. Kinh khủng quá!
- Em bình tĩnh. Thật ra chị có muốn như thế đâu tại chị bị... – Chưa kịp nói xong lí do thì Minh Anh lù lù xuất hiện.
- Tại Vi bị anh bắt ở nhà.
Cả nó, cả Chi đều mở to mắt ngạc nhiên:
- Anh nói gì vậy? – Đây là tạp âm vì cả hai cùng hỏi.
Nó ngạc nhiên vì anh ấy đang nói chuyện mà chính Minh Anh bắt nó phải giữ kín, còn con bé thì há hốc không hiểu quan hệ giữ nó và Minh Anh là gì?!
Anh ấy kéo nó lại sát về phía mình rồi tự hào:
- Ừm, trước sau gì em cũng biết, thôi vậy, để anh giới thiệu với em: chị ấy là bạn gái anh.
Câu nói đựoc thốt ra một cách tự nhiên nhất có thể, nó định phản biện nhưng cái nhìn như muốn cắt người khác ra làm đôi của Minh Anh khiến nó im bặt.Vi thấy khuôn mặt con bé trở nên tái mét, Chi cười:
- Vậy sao? Giờ em mới biết đấy chị Vi. Hai người giỏi lắm! Hai người giỏi lắm!
Con bé lặp đi lặp lại, trong đôi mắt trong veo là cả một sự hỗn loạn, cứ như là có một cái gì đó đang sụp đổ. Bàn tay Minh Anh lạnh buốt nắm lấy tay nó, càng lúc càng lạnh, cái con người này sao mà lại tàn nhẫn tới thế?
Minh Anh kéo nó đi, hay dùng từ cho đúng là lôi xệch nó ra ngoài, cảm giác bị lợi dụng để làm tổn thương người khác khiến nó chưa lúc nào thấy giận dữ như lúc này.
- Buông ra! – Nó hét lên khiến Minh Anh cũng phải giật mình.
- ... – Đôi mắt anh cũng giận dữ không kém, nhìn thẳng nó.
- Anh đúng là đồ độc ác, sao anh lại có thể lôi tôi vào để làm cái chuyện độc ác đó cùng anh cơ chứ? – Nước mắt nó đột nhiên trào ra.
- ... – Anh vẫn im lặng.
- Anh có biết con bé thích anh tới mức nào không? Sao anh lại bóp nát mọi thứ một cách nhẫn tâm tới thế? Đã không thích nó thì đừng có quan tâm một cách giả dối như vậy chứ? Tôi không ác như anh, tôi không muốn làm đau người khác.
- Độc ác ư? – Minh Anh bật cười, nụ cười của ai nếu không phải quỷ dữ? – Em hãy suy nghĩ kĩ trước khi phát ngôn ra cái từ đó về tôi. Em tưởng mình cao thượng ah? Đừng nực cười như thế!
- ...
- Tàn nhẫn không phải độc ác, đối với Chi lại càng không, em xử sự quá giới hạn như thế là đủ rồi. Không hiểu chuyện thì hãy im lặng đi!
Cơn tức giận đã lên tới cùng cực rồi, nó thấy mình bị xúc phạm.
Bốp...
- Anh mới là người phải im lặng!
Bầu không khí lại trở về với sự tĩnh lặng, nó và anh nhìn nhau không ai nói nổi lời nào bởi cả hai đều đang giận dữ và cố gắng kìm nén nhưng có lẽ nó thua Minh Anh, nó không thể chịu được sự ngột ngạt này thêm một phút giây nào nữa. Vi quay lưng bước đi.
- Em muốn đi đâu?
- Không cần anh quan tâm.
Nó định bước tiếp nhưng...
- Cả hai đứa mày đều không được đi! – Một giọng nói ồm ồm vang lên, có chết nó cũng không thể quên được cái bộ mặt gớm ghiếc ấy, hắn vẫn chưa chết sao? Nỗi sợ hãi trong nó lại trỗi dậy, hai bàn tay run run...
- Mày là ai?
- Quên nhanh thế hả Minh Anh? Chính mày đã hại đại ca tao và suýt chút nữa thì khiến tao phải vào tù, thật may mắn là tao thoát và đợi được tới cái ngày này, cái ngày mà bọn tao sẽ xử lí mày – Hắn đưa mắt nhìn nó – và cả con bé láo xược này nữa.
- Bọn mày nghĩ là có thể à? – Anh cười khẩy kéo nó lại gần rồi nói nhỏ: – Em phải bám sát lấy tôi, đợi một lát nữa có cơ hội thì chạy thật nhanh, không được phép ngoái đầu lại, nhớ đấy.