Thằng Hoàng cũng thôi càm ràm bên tai. Quả thực những lời quan tâm của nó, thực chất là những câu hỏi xoáy vào trọng tâm của nó là những câu hỏi tôi tự đặt ra cho mình. Giờ đây, có người chịu nghe tôi trải lòng, hoặc đưa ra ý kiến cá nhân thì cũng thoải mái hơn là độc thoại một mình.
- Cả lớp nghỉ giải lao!
Yên cùng với mấy đứa bạn cùng lớp đi ngang qua chiếc ghế đá tôi và thằng Hoàng ngồi. Đi qua hẳn, rồi cô nàng mới ý tứ quay lại nhoẻn miệng cười. Cảm gió đó khiến tôi cảm thấy buổi học quân sự cũng có hương vị đấy chứ.
Khi bạn ao ước một cái gì đó, những biểu hiện gần như đạt gần đến mục tiêu sẽ làm bạn cảm thấy phấn chấn một cách lạ thường. Và tôi ao ước được sánh đôi bên Yên, nụ cười đó là một biểu hiện.
Qua giờ giải lao, buổi học quân sự được coi là ác mộng với các bạn nữ, học về vũ khí.
Thầy giáo giới thiệu sơ qua về súng AK47, rồi cả họ hàng anh em được cải tiến từ nó mà lên. Thành phần nó thế nào, ra sao, nguyên tắc hoạt động và chúng tôi được thưởng thêm những câu chuyện xoay xung quanh chiếc súng huyền thoại này.
Sau đó, là công việc của bảo dưỡng nâng niu súng. Và tháo lắp súng là một công việc để phục vụ cho việc trên.
Bọn con trai tôi thì say xưa hứng thú, còn mấy phái nữ thì cố mà lắng nghe trong những cái lắc đầu khó hiểu.
Xóm nhà lá tôi thì hăng hái đến nỗi là những thằng sau khi được xem hướng dẫn thì xung phong lên thử đầu tiên. Buổi học đó, coi như chúng tôi là những học sinh gương mẫu nhất.
- Trả nè, cảm ơn nhiều nhé!- Dung tô đậm lời cảm ơn bằng một nụ cười, khi dắt xe ra về. Chắc cô nàng cố tìm tôi.
- Ơ, không sao đâu, Dung không có thì cứ giữ lấy đi!
- Tín thì sao?
Tôi vung vẩy trái lựu đạn gỗ trên tay, để thay cho câu trả lời. Dung nhìn nó khẽ nhíu mày, lí nhí nói cảm ơn lần nữa rồi lên xe ra về. Tâm trạng có vẻ nhợt nhạt hơn lúc đến cảm ơn tôi.
Tôi giơ quả lựu đạn mình cầm trên tay, cái chữ Y khắc thật to và sâu chắc là nguyên nhân của điều đó. Tôi tung nó xoay vòng trên không trong lúc đi ra trạm xe bus.
Những ngày đi học đều đặn trên trường, bao giờ lớp chúng tôi cũng sẽ được nghe những câu nhắc nhở đại loại như là:
- Phong, có cần cô cho ra ngoài ngủ không!
- Nhân, trật tự không ảnh hưởng bạn khác?
- Bình, ngáp thì che miệng lại!
Muôn hình vạn trạng những tư thế bộc lộ các biểu hiện chán chường, hoạt cảnh chung của hội chứng tiền Tết, mà có thể dễ gặp ở bất kì nơi đâu trong cái trường học này.
Tôi không bị ảnh hưởng bởi hội chứng đó. Bởi vì tôi mắc một bệnh gây nên hội chứng còn mạnh mẽ hơn. Y học người ta gọi đó là tương tư, còn chúng tôi thì dễ hiểu hơn là nhớ nhung một ai đó.
Ai đó của tôi thỉnh thoảng xuất hiện ở nơi ban công biên giới phân chia hai lớp, đôi khi đi ngang qua lớp tôi, với làn tóc dài bị gió đùa nghịch khẽ tung bay. Và mỗi lần như thế, tôi chỉ biết nhìn để ghi nhận những khoảng khắc đẹp đẽ này, để lâu lâu còn lôi ra hồi tưởng. Vì những biểu hiện mạnh mẽ như trên mà thằng Phong đã tặng cho tôi hai câu thơ lục bát:
- Tình yêu như bát bún riêu
Bao nhiêu cọng bún bấy nhiêu sợi tình!
Chuyện tôi bắt đầu âm mưu trồng cây si với Yên nhanh chóng lan toả tới từng thành viên trong xóm nhà lá, ngoài ra không có ai trong lớp tôi để ý. À, phải ngoại trừ Dung chứ, vấn đề này tôi không dám chắc.
- Thế là tao sẽ danh chính ngôn thuận theo đuổi Dung được rồi!- Thằng Phong dùng hai tay đấm ngực nhái điệu bộ của một con tinh tinh, trong khi tôi thấy nó giống Hà Mã hơn.
- Được đấy, nhưng tao sợ thằng Tín nó phản đối- Kiện cận có vẻ tinh tường hơn cả.
- Ôi tình yêu, nó là mê lực.
Giữa cuộc đời cùng cực bỗng vút thành làn mây.
Chẳng hiểu thằng Phong dạo này đào đâu ra mấy câu thơ đầy chất lãng mạn đến nổi da gà như vậy. Tôi khoát tay cười trừ, cho dù cái tâm trạng “ Dung từng yêu tao” nó đang âm thầm mọc mầm trỗi dậy.
- Thôi, tao ra ngoài ban công đây, trong lớp bí quá!
- Vâng, kính anh, tình yêu second hand của anh đang chờ?
- Thằng khốn!- Tôi quay lưng chửi thằng Mập rõ to, rồi phóng vút ra khỏi lớp, tránh phải nghe những câu chọc ghẹo tiếp theo.
Yên đã có mặt ở đó tự lúc nào, và việc tôi tiến lại gần để hai đứa nói chuyện cũng tự nhiên như việc Yên lúc nào cũng có mặt ở đây vậy.
- Học quân sự thiệt khổ?
- Ừ, mệt thật!- Tôi hưởng ứng lời nói của Yên, chứ thực chất đến phần súng ống, boom lựu đạn này, tôi rất, rất có hứng thú.
- Sắp đến kiểm tra rồi, Yên sợ quá đi!
- Xin cô y tá đừng lo, có người lính tôi đây, tôi sẽ bảo vệ cho cô!- Tôi buột miệng nói ra những suy nghĩ về viễn cảnh giả thiết : đang trong chiến tránh. Một ý nghĩ hơi có phần khốn nạn thì phải.
Yên chỉ biết cười trừ cái điệu bộ chào cờ nghiêm túc của tôi.
Những ngày giáp Tết, cuộc sống trường học gắn liền với những bài giảng không có gì hứng thú. Hứng thú làm sao được, khi không khí Tết tràn về trên từng ngách nhỏ từng con đường như vậy. Những vỉa hè rộng được một số người trưng dụng làm nơi bán hoa Tết rực rỡ khắp một khu rộng. Ngoài ra có chút hương vị quân sự. Dù ở đâu và thời gian nào, tôi luôn đặt Yên lên một vị trí ưu tiên, cần được bảo vệ đặc biệt, như một loài động vật dễ thương trong sách đỏ.
- Mày quên anh em rồi nhé?
- Đâu có!- Tôi nheo mắt qua cái ngắm của súng Ak trong giờ học quân sự, giữ nguyên sự tập trung, trả lời thằng Kiên cận!
- Suốt ngày cứ đuổi theo gái thôi con ạ!- Nó vừa cười vừa nói mà sao nham hiểm hơn cả những câu chửi nữa.
- Đứng dậy!- Tiếng thầy cắt ngang!
- Mày không thấy tao vẫn còn học hành chăm chỉ đấy sao?- Hai thằng tôi đứng dậy theo đúng nguyên tắc nằm bắn!
- Cái đầu mày chứ, bỏ anh em đi nói chuyện với gái không?- Nó tranh thủ phủi lại bụi dính trên áo quần.
Tôi tặc lưỡi trước câu trách cứ của thằng bạn. Hình như thằng quân sư của tôi nói có phần đúng thì phải. Với Dung, tình cảm của tôi là một thứ tình cảm theo kiểu một cậu con trai nghịch ngợm kết đôi với một cô nàng học giỏi, chức cao bản lĩnh trong lớp. Còn với Yên dịu dàng thì tôi đang cố gắng tự biến mình thành một đối tác ân cần, đầy quan tâm, sẵn sàng bảo vệ cô nàng dù bất cứ khi nào, kể cả việc biểu hiện ra nét mặt.
- Có gì sai không? Không! Tất cả đều là chân tình! Tôi cam đoan là như vậy?
Những ngày lăn lê bò toài, ném lựu đạn gỗ coong coong xuống sân trường, bó bệnh nhân thành xác ướp Ai Cập cũng dần dần kết thúc. Và hiển nhiên, muốn kết thúc cái gì cũng phải qua sát hạch, mà thi là một hình thức phổ biến. Học thì khó, nhưng thi Quân Sự cũng khá là dễ nên ai nấy cũng thở phào khi nghe kết quả thi khá là khả quan.
- Vậy là qua rồi nhé!- Tôi bạo gan đi bên Yên trong buổi cuối cùng, cố gắng phớt lờ những ánh mắt bực tức của mấy thằng con trai lớp bên vì dám xâm phạm hoa của lớp nó.
- Hì hì, mừng quá đi mất!
- Có gì đâu, Yên chắc chắn là qua mà, thấy Tín nói chưa?
- Xì, Tín chỉ giỏi nịnh thôi!
Ơ! Nịnh! Ờ! Chẳng sao, nịnh người mình thích không phải là cái tội!
Trong lúc tôi mơ mộng chìm vào mê cung của sự cuốn hút từng cử chỉ, từng hành động, và từng điệu bộ đi đứng hay cười của Yên thì ngoài kìa thời gian vẫn cứ vùn vụt trôi. Mới đây thôi mà đã là buổi học cuối cùng trước khi nghỉ Tết.
Đôi ba câu chúc Tết gửi tới từng cô cậu học trò không kìm hãm được sự phấn khích tột độ.
- Hu ra, chúc mừng năm mới!
- Tết tết tết đến rồi!- Thằng Linh vẹo từ sáng tới trưa cứ lẩm bẩm mãi một câu hát, y chang mấy ông thầy trừ tà bắt ma trong mấy bộ phim Cương Thi của Trung Quốc.
- Năm mới có pháo với hoa.
Nhưng tôi chỉ thích thịt gà mà thôi!
Thằng Phong mập có vẻ tìm ra sở thích muộn màng của nó, làm thơ. Nói chung là thể loại thơ con cóc, nhưng chí ít nó cũng phải làm chúng tôi phì cười.
- Ế, Tết này mồng mấy lên nhà Thầy chúc Tết mày?- Mấy thằng bạn quay qua hỏi thằng Hải.
- Mồng ba đi, mồng ba tết Thầy mà!
Lằng nhằng cái việc hẹn giờ, rồi tập trung ở đâu mà lớp bên cạnh đã về mất tiêu, mang theo Yên về luôn rồi. Tôi còn chưa kịp nói câu chúc Tết ý nghĩa mà mình đã cố công nặn óc nghĩ ra tối hôm qua. Uất ức, tôi không thèm tranh cãi với lũ bạn, nằm lăn lóc ở trong góc lớp.
- Vậy tập trung ở nhà tao nhé?- Thằng Nhân đen đứng dậy.
- Ơ cái thằng điên, bắt xe bus xuống nhà mày, rồi bắt lên lại à, rảnh!- Tụi bạn cốc đầu thằng Nhân vì mấy cái tối kiến.
Họp lớp chưa xong, mấy thằng trong xóm nhà lá đã tụ họp lại bàn tính đi chơi riêng:
- Thế bọn mày nghĩ lên đồi làm quả picnic được không?
- Ngon, lúc đấy khác nào đi chơi xa cơ chứ?- Thằng Hoàng chưa bao giờ có cơ hội bước lên đồi thì háo hức lắm.
- Thế chuẩn bị những gì, ngày mồng mấy tiến hành?
- Mồng hai đi?
- Thôi, mồng bốn tết đi.
Chốt lại là mồng bốn tết, nhóm chúng tôi sẽ đi cắm trại. Ngoài xóm nhà lá thì Dung, Trang, Nguyệt, Thuỳ và tiểu sư muội tôi là khách mời. Khuyến khích dẫn theo em gái, hàng xóm bằng hoặc thua tuổi mới chịu.
Lịch Tết của tôi ngoài dành cho gia đình và Thầy thì tôi tự điền ngày mồng hai lên nhà Yên chúc Tết. Chẳng hiểu là do ma xui quỷ khiến thế nào, hoặc quá hưng phấn vì Tết sắp đến mà tôi nổi máu liều hay không.
- Vậy nhé!
- Rồi, biết!
- Nhớ đấy!- Bọn anh em chúng tôi nhắc lại rõ ràng, tránh mấy thằng hứa trước quên sau.
Tôi lững thững bước ra khỏi lớp. Ngang qua bàn Dung, cô nàng cũng tình cờ bước ra về. Hai đứa chạm mặt nhau, ngập ngừng:
- Tết vui vẻ nha!- Tôi dồn hết can đảm, đạp tan cái bức tường ngại ngùng.
- Ừ, Tết vui vẻ!
- Chuyện cũ….!- Hai đứa tôi đồng thanh.
Bất ngờ, rồi cùng nhìn nhau cười! Chuyện cũ, đã cũ rồi thì đừng nhắc lại!
CHAP 52: NHỮNG NGÀY XUÂN VỀ!
Thực sự là hơi bối rối và cũng khó diễn tả về chap này. Nó như một cái gì đó “ lạc lõng” trong cái cốt truyện đơn giản như các bạn thấy. Nhưng với mình, người viết những dòng tiếp theo thì cảm thấy nó là một phần không thể tách rời. Một câu chuyện cần những phần chuyển tiếp, ai cảm thấy không hứng thú thì hãy coi nó đơn giản là như vậy.
Xin lỗi các bạn nhé, tối qua về mệt quá nên lăn quay ra ngủ. Sáng đi làm sớm nên không lên face thông báo được!
Những ngày cận Tết, không khí càng thêm nhộn nhịp. Chợ thì đông người và đủ mọi mặt hàng, người đi mua hàng để chuẩn bị cho Tết cũng đông không kém. Những vỉa hè ngập tràn hoa, những chậu quất, những cây mai vàng rực rỡ khoe sắc vàng đua với nắng.
Và tôi thì đua với thời gian những công việc nhà. Bày dọn, lau rửa những ô của kính. Nói chung là những công việc làm cho ngôi nhà trông sáng ra một chút là ổn thoả.
Trên những phương tiện truyền thông, những bài hát về năm mới về Xuân rộn ràng làm nô nức bao nhà. Trẻ em thì xúng xính trong những bộ đồ mới, vui vẻ cười đùa.
Đêm giao thừa, thưởng thức chương trình Táo Quân như một món ăn tinh thần quen thuộc, chắp tay đi ra đi vào khiến Ba Mẹ tôi phát cười. Chờ đợi một điều gì đó, một cái tín hiệu thông báo năm mới.
- Coong, coong!- Chiếc đồng hồ quả lắc điểm mười hai giờ đúng.
- Chíu chíu, bùm, bùm..!- Âm thanh nối tiếp tiếng chuông đồng hồ.
Tiếng pháo hoa nổ báo hiệu năm mới. Tôi phóng vội lên phòng đặt bút khai xuân. Đơn giản chỉ là những gì mình mong muốn đạt được. Gia đình mạnh khoẻ, vui vẻ, mọi việc thuận buồm xuôi gió, và quan trọng là những kết quả tốt trong những kì thi sắp tới.
- Reeng, reeng..!- Tiếng điện thoại khiến tôi phải dừng bút, tôi đẩy vội cái ghế, nhanh chóng ra cầm điện thoại trước cả Mẹ tôi.
- Alo!
- Tín hả cháu?- Tiếng Bác tôi vang lên bên kia đầu dây.
Sau màn chào hỏi và chúc Tết, tôi nhường máy lại cho Mẹ rồi đi vào phòng, cảm giác lại là chờ đợi. Đợi tiếng pháo rồi, giờ đợi gì nữa?
Liên tục là những cuộc điện thoại gọi đến chúc Tết của những người thân, những bạn bè của Ba Mẹ tôi, nhưng tuyệt nhiên chẳng có cuộc điện thoại nào chính thức thuộc về tôi cả. Bạn bè trong xóm nhà lá hiển nhiên là nó cũng chẳng thể hiện cái tình cảm bằng việc gọi điện chúc tết, chính cả bản thân tôi cũng vậy. Tôi chờ điện thoại của một ai đó, như một phép thử tình cảm.
Và phép thử của tôi thất bại.
Những ngày mồng một Tết, tôi vui quên trời quên đất bằng việc đi chúc Tết họ hàng, xóm làng. Đi một vòng chán chê thì mấy anh em tập trung lại chơi đánh bài. Một kiểu vui Tết “truyền thống” nhưng lại cực kì chan chứa tình cảm.
Những ngày mồng hai là Tết “ tự do”. Theo kiểu, thích đi đâu chơi thì đi, thích làm gì thì làm, tất nhiên phải trong khuôn khổ cho phép. Tạt qua nhà Yên, Nhân đen và Hoàng chúc Tết, buổi chiều tôi hùng dũng tiến lên nhà Yên. Chẳng hiểu sao, tôi lấy đâu ra cái dũng khí xông pha chúc Tết nhà cô gái mà mình thích?
Đứng trước cánh cửa cổng mà mới chỉ một lần tôi bước qua, những tiếng cười vọng từ trong nhà ra làm tôi có cảm giác nhụt chí. Hơi rụt rè, sĩ khí hừng hực ban đầu dần mất sạch, tôi tính rảo bước quay về.
- Kính coong!- Một phút điên rồ, tay tôi nhấn vào chuông cửa.
Người ra mở cửa là Yên, tôi thở phào nhẹ nhõm, chí ít tôi cũng đi chúc Tết đúng người, chứ không phải vào dạ dạ vâng vâng, ngồi im và ngoan ngoãn nói chuyện với Ba Mẹ cô nàng coi như là may mắn vậy.
- A, Tín..sao không báo cho Yên trước!- Yên hôm nay trông không khác gì nàng xuân vậy, làm cho người đối diện một cảm giác tràn đầy sức sống.
- À, Tín tiện thể tạt ngang thôi!- Tôi thản nhiên nói câu đã chuẩn bị sẵn, phủ nhận cái mục đích ban đầu.
- Vậy thì Tín vào nhà đi, lớp Yên cũng đang ở trong này!
- Lớp….Yên!- Tôi trố mắt ngạc nhiên, nuốt nước bọt cái ực như muốn nuốt cái sợ hãi vào trong, không cho nó biểu hiện ra mặt.
- Sao vậy?
- À, à, không sao đâu!- Tôi nín lặng và đi theo gia chủ.
Thực chất thì theo tôi phán đoán, chắc cũng chỉ mấy bạn hay chơi trong lớp với Yên, thỉnh thoảng đi học về chung tôi thấy. Ấy vậy mà số lượng trong nhà cũng phải tầm mười mấy người trạc tuổi tôi. Cả lũ đang xúm xít xung quanh cái sòng đánh bài xì lác thì phải.
Muốn trở mình nổi trội, hãy làm việc khác với đám đông. Tôi tuân thủ châm ngôn đấy nên một mình ngồi trên ghế uống nước trà và cắn hạt dưa, nhâm nhi hương vị ngày Tết. Yên phải tiếp cả bạn cùng lớp, và cả tôi nên cứ phải chạy qua chạy lại. Tôi không nói gì, chứ mấy cái thằng đang ngồi xem bài dưới kia phải bắt cô nàng ngồi sòng chung mới được.
Tôi không nói gì, ngồi tiếp chuyện với chị gái Yên. Lâu lâu hai chị em nói đến những câu chuyện vui, liên quan đến Yên hồi nhỏ và hiện tại thì phá lên cười. Vô tình tôi trở nên nổi trội.
Và đám con trai lớp bên cạnh nào muốn cho tôi chiếm phần tiện nghi.
- Bạn Tín xuống đánh bài cho vui nào?
- À, không, mình không biết chơi bài!- Tôi xua tay từ chối, thể hiện sự chững chạc trong nhiệm vụ chúc Tết là chính.
- Không biết chơi bài? Kém vậy!- Tôi khẽ nhíu mắt nhìn cái thằng vừa phát ra câu khích tướng, rồi nhanh chóng trở lại khuôn mặt cười hiền hậu ngay.
Chúng nó đâu có dễ dàng bỏ qua, liên tục ở dưới khích tướng, buộc Yên phải lên tiếng làm vừa lòng tất cả:
- Vậy Tín xuống chỉ Yên đánh nhé!- Yên mỉm cười, thể hiện sự công tâm trong vai trò chủ nhà.
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, đến cả anh hùng còn như thế huống gì là tôi.
Vì là đánh bài vui xuân nên coi như ai thua thì lì xì cho người thắng. Mỗi ván số tiền là một hoặc hai ngàn, chưa kể đến các hình phạt dành cho những con heo tối thượng.
Song kiếm hợp bích với Yên, trong vai trò cố vấn “ giấu nghề”, những ván đầu tiên, chúng tôi toàn phải đi lì xì cho mấy đứa khác, trong ánh mắt cười ngạo nghễ của mấy thằng lớp bên cạnh.
- Để Tín đánh thử xem, chắc Tín bốc bài sẽ đẹp hơn!
Tôi ngạo nghễ ngồi vào sòng bài và dần cải thiện thành tích. Từ lì xì nhiều, rồi lì xì ít, rồi chuyển qua được người ta lì xì lại. Rốt cuộc dưới chỗ tôi và Yên ngồi, những tờ tiền một hai ngàn ngày một dày lên.
Tôi phải gỡ lại danh dự nên quên mất châm ngôn của mình, càng đánh càng hăng say, càng nhìn vẻ đau khổ của những bài thủ xung quanh càng thấy thoả mãn. Thế nên lúc năm giờ chiều tôi phải đứng dậy xin phép ra về, trong khi chưa thể hiện được gì với riêng Yên cả.
- Tín về nhá, năm mới vui vẻ nào!
- Chưa lì xì cho Yên mà?
- Lì xì? Yên lớn thế này còn đòi lì xì sao?
- Ki bo, năm mới mà để Yên đòi sao?- Cô nàng ra bộ nhõng nhẽo.
Chịu thua trước cái lí luận trẻ con, tôi đành cười vui vẻ mà rút túi lì xì ra cho Yên.
- Không, Yên có đòi lì xì tiền đâu?
- Ớ, vậy thì cái gì?
- Hay Tín gấp tặng Yên cái gì đi!
- Gấp, Yên….!
Tôi lắp bắp trong miệng, nói không ra tiếng. Gì chứ trước tới giờ, bảo tôi chơi thể thao liên tục thì tôi làm được, ngồi nghe nhạc liên tục thì tôi cũng nghe được, chứ bảo tôi gấp tiền thành hình thù con gì đó, hoặc một vật gì đó thì tôi chịu.
-------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.giaitri.pro. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
www.giaitri.pro – Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động...!
-------------------------
Bởi cái hình duy nhất mà tôi biết gấp từ tờ tiền là hình trái tim, mà tặng trái tim thì như vậy quá lộ liễu.
- Tín chỉ biết gấp một cái thôi!
- Cái gì cũng được mà!- Yên lại cười mê hoặc, ra vẻ ưng ý lắm.
Chiều mồng hai Tết, có hai đứa học sinh ngồi bệt xuống hiên nhà, người con gái chăm chú nhìn cậu con trai xếp hình trái tim lì xì năm mới.
- Mày đùa tao à!- Thằng Nhân đen nghe tôi thuật lại, la toáng lên, mặc dù nó cả lớp tôi đang ở nhà Thầy chúc Tết.
- Suỵt, bé cái mồm!- Tôi đưa tay làm dấu cho nó, bảo nó trật tự.
- Thế mày tính sao?- Thằng Kiên cận chụm đầu lại bàn tán.
- Từ từ rồi tính!- Tôi cười bâng quơ, ra vẻ sung sướng lắm.
Theo cái lí thuyết mà thằng cận dạy cho tôi: “ Mày tặng con người ta cả trái tim mà còn bảo từ từ rồi tính, thằng ngu”.
Tôi không kinh nghiệm và sâu sắc, dùng triết lý nhiều như nó nên ngồi im và chỉ cười. Mường tượng đến chuyện ngày hôm qua.
- Xong!- Tôi đưa tay quệt mồ hôi trán, cẩn thận bỏ vào phong bao lì xì, đưa cho Yên!
- Hì hì, cảm ơn Tín nhé!
- Giờ tôi về được chưa cô nương!
- Chưa, chờ Yên xíu!
Yên đưa tặng tôi một chiếc phong bì đỏ, những bông hoa mai trang tí màu vàng thật đẹp. Vẻ mặt cô nàng cực kì nghiêm túc.
- Chúc Tín năm mới thành công nhé, nhớ mời Yên liên hoan đậu đại học đấy!
Tôi cảm động trước câu chúc đầy ý nghĩa. Cầm chiếc phong bì, vẫy vẫy tạm biệt Yên.
- Thế trong phong bì có cái gì?- Tụi bạn lại tò mò, cắt ngang dòng hồi tưởng của tôi.
- Có cái gì thì kệ tao mày, tò mò làm gì?
- Thì tò mò thôi, anh em thân thiết mà không chia sẻ cho nhau được à!- Tụi bạn ra giọng nịnh nọt, hòng moi thông tin cơ mật từ tôi.
Thuỷ chung, tôi vẫn lắc đầu nguầy nguậy.
- Có khi nào là chiếc phong bì không có gì không mày?- Thằng Hoàng dùng kế khích tướng. Tôi đáp lại bằng cách lắc đầu một lần nữa.
Chịu thua với cái kiểu bí hiểm của tôi, tụi bạn liên tục đe doạ bằng cách sẽ kể sạch sàng sanh mọi chuyện của tôi và Yên cho Thầy. Gì chứ, tôi không đùa được với tụi này, bán bạn là sở trường và đâm thọc sau lưng là ưu điểm, nên tôi phải lấy cái món quà tặng giấu kín ra cho tụi nó xem.
- Hạc với chả chim, hai anh chị lắm trò!- Tụi bạn cười sặc máu với cái hình con chim được gấp tỉ mỉ bằng tờ tiền năm trăm đồng mới cáu.
- Kệ tao mày, mày có ai tặng không mà chê!- Tôi hơi cáu phản ứng, bảo vệ món quà mà mình được nhận.
Tụi bạn bỏ mặc tôi, vẫn cười chế giễu. Tụi nó cũng không ngờ, tôi chỉ khai ra một nửa món quà có trong chiếc phong bao lì xì.
Một nửa còn lại là một tấm thiệp, theo tôi nghĩ nó là tự làm. Không phải là những câu chúc vạn sự an khang, hay là chúc tôi mạnh khoẻ thi tốt. Đơn giản trong đó là hình vẽ vui nhộn. Hình vẽ một chiếc bàn cuối lớp, một cô bé tóc dài ngồi cạnh một cậu bé. Đặc điểm của cậu bé này trên đầu chỉ có một sợi tóc, xoắn tít như dây tóc bóng đèn. Đến ngay cả giờ, tôi nghĩ nát óc mà vẫn không hiểu, tại sao Yên lại hình tượng tôi như vậy.
Tôi tiếp tục du xuân cùng với nhóm anh em trong lớp. Cái ý nghĩ chẳng giống ai, khi mồng bốn Tết âm lịch, cả lũ thưởng thức buổi trưa trên đồi. Ừ, thì đôi lúc cũng phải có chút gì đó “ rồ dại”, cuộc đời này mới nhiều màu sắc được.
Đúng quy cách của một buổi pic nic, có tấm bạt để ngồi, than để nướng thịt, rồi thức ăn, đồ uống và trái cây. Không quên kèm theo cây đàn Guitar của thằng Bình boong- một phần nó muốn thể hiện với bé Thuỳ- để góp vui cho chương trình.
- Thằng Tín, mày ra nhóm than nướng thịt nhanh, ra phụ Dung kìa!
Tôi khó chịu quay qua nhìn thằng Mập rảnh rỗi đang ngồi ăn vụng thức ăn, tiến đến bên Dung. Cô nàng đang nhóm than, nhưng hình như đây không phải là chuyên môn của Dung thì phải, lửa thì không thấy chứ khói thì đen ngòm dày đặc bốc lên khiến cô nàng ho sặc sụa.
- Đế,…làm cho!- Tôi cộc lốc lên tiếng.
- Ý, than cháy rồi kìa!- Cô nàng đưa tay quệt ngang mũi. Một vệt đen lưu lại.
Tôi bưng mấy xiên thịt đã chuẩn bị sẵn từ nhà, rồi vỉ nướng tiến hành công việc được giao.
- Để Dung làm cho!
- Lau mặt trước đi đã!- Tôi chìa cái khăn giấy ra cho Dung.
- Sao phải lau?
Tôi đưa tay ra dấu ngang mũi, chỉ cho cô nàng nơi bị than dính vào. Khẽ lí nhí cảm ơn, Dung không quay sang nhìn tôi nữa.
Công việc nướng thịt thì chỉ đơn giản là nướng nó trên than, ngồi chờ rồi lật mặt cho nó chín đều. Rồi bỏ nó ra dĩa. Một công việc chán ngắt và rảnh rỗi. Nếu như bình thường đây là cơ hội tuyệt vời cho những câu chuyện riêng, nhưng giữa tôi và Dung lúc này thì mọi chuyện trở nên khô cứng, y như những miếng thịt đang co quắp kêu ì èo dưới sức nóng của những hòn than đỏ lừ vậy.
- Tết có vui không?
- Bình thường mà, giờ lớn rồi, đâu còn cảm thấy vui gì nữa!
- Ờ, năm mười hai rồi!- Tôi cũng gật đầu đồng thuận, không chọc Dung như những lần trước.
Dung quạt cho than nóng lên, rồi tiếp tục công việc. Không quay lại nhìn tôi, vẫn muốn tiếp tục câu chuyện không chủ đề này.
- Năm nay Tín tính thi ngành gì?
- Chưa biết nữa, đang phân vân!- Tôi miên man bị cuốn đi vô hồn.
- Sao vậy, chẳng lẽ không biết mình muốn gì?
- Không, đang phân vân thôi!
- Ra vậy!- Lại một câu vô thưởng vô phạt.
- Vậy còn Dung?- Tôi cầm cái que xiên bị gỡ ra, vẽ vòng tròn dưới đất.
- Là…!
- Nhanh lên hai anh chị, tụi em đói lắm rồi!- Tiếng thằng Phong mập gào rú vang vọng.
Buổi tiệc picnic được tổ chức dưới tán cây mát rượi. Cảm giác được ngồi cạnh những người bạn, giành giật nhau những món thức ăn tự chế biến, được nghe những hàng cây rì rào kể chuyện. Được nghe những tiếng guitar trữ tình, được nghe những câu chuyện bí mật lúc thời áo trắng học trò, là một kỉ niệm đẹp nhất, mà có lẽ đời người khó có thể tìm lại được. Bởi cái sự vô tư, hồn nhiên, pha chút tinh nghịch thì sẽ đi theo thời gian mãi mãi.
CHAP 53: ÂM MƯU LẬT ĐỔ.
Những ngày nghỉ Tết trôi qua nhanh chóng, thời gian ăn ngủ nghỉ ngơi, đi chơi chúc Tết cũng khép lại. Cái cảm giác thèm được đi học trỗi dậy mãnh liệt, chắc là do học hành nhiều đã thành thói quen, nên thời gian nghỉ ngơi trở nên lạ lẫm.
Ngày đầu tiên đi học thì thể hiện bộ mặt ngược lại.
Sự ì ạch, triệu chứng cho những ngày hậu Tết vẫn còn nguyên. Trong giờ học, tôi thỉnh thoảng lỡ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm trời mây nắng gió, không tập trung được vào bài tập. Cảm giác cái không khí Tết vẫn còn quanh quẩn đâu đây.
-Ê mày, cái bài này giải sao?
-Tự giải đi mày, đừng phiền tao!-Tôi dụi mắt buồn chán đáp lời thằng Nhân đen.
-Không giải được mới nhờ mày chứ?
-Ồi, tự giải đi, mày giải được mà!-Tôi đưa tay che miệng đang ngáp vươn vai, không thèm nhìn cái bài tập thằng bạn đưa qua lấy một chút. Cảm giác đương đầu một bài toán khó, không hứng thú bằng việc đương đầu với những công việc đặt những viên gạch nền đầu tiên trong việc chinh phục Yên.
-Ê mày, đi đâu đấy?
-Ra ngoài!
Nói là làm, tôi đi ra khỏi lớp. Không có Yên ở đó, nhưng tôi vẫn tiến lại chiếc ban công ranh giới, ngồi nhìn xa vời những học sinh đang đi dạo trong khuôn viên sân trường. Một việc vô nghĩa, nhưng đó là cách mà tôi báo hiệu cho Yên biết.
-Tín!
-Ơ, sao vậy?
-Đi với Dung!
-Đi đâu?
Thằng Hà bước ra, và tôi biết cái địa điểm mà mình phải đi là đâu. Văn phòng Đoàn thẳng tiến.
Tôi chẳng ưa gì những cuộc họp, ở đó luôn luôn là không khí trang nghiêm, phải nghiêm túc chắp tay lên bàn hoặc phải làm ra vẻ suy tư, phải gật gật đầu như một thói quen để người khác biết bạn đang lắng nghe hoặc đồng tình. Những lúc như thế, chẳng khác nào mình là một con rô bốt không hơn không kém.
-À, 12A11 đây rồi!
Cái văn phòng Đoàn bé tẹo mà chật kín cả người, ai nấy cũng nín thinh, chờ xem những hoạt động gì sẽ diễn ra vào tháng Thanh Niên sắp tới.
-Đây là bản kế hoạch sơ bộ cho những phong trào hoạt động Đoàn sắp tới. Các em đọc qua rồi cho ý kiến!
Mỗi đứa một tờ giấy, đứa thì gật gù, đứa thì chăm chú vuốt cằm. Tôi chẳng quan tâm lắm, cố đưa tay dò từng dòng, từng dòng, và dừng lại ngay cái hoạt động bóng đá yêu thích. Đây là cơ hội để chúng tôi chạm tay vào chức vô địch mà hai năm cấp ba chúng tôi luôn lỗi hẹn.
Ấy vậy mà có một người không muốn chúng tôi hoàn thành giấc mơ ấy, và buồn hơn lại là người trong lớp, người cũng đã từng say sưa cổ vũ chúng tôi qua từng trận banh.
-Thưa Thầy, năm nay có thể để khối mười và mười một tham gia giải đá banh thôi, còn khối mười hai thì không nên được không ạ.
Tôi nghe mà không tin vào tai mình nữa, chẳng khác gì sét đánh ngang tai vào mùa Xuân yên bình.
-Lý do ?-Thầy bình tĩnh hơn tôi, hỏi ngược lại Dung.
-Năm nay là năm cuối cấp, hơn nữa năm ngoái cũng có một anh khối mười hai bị gãy tay trong giải rồi!
Mấy đứa lớp khác cũng gật gù tán thưởng. Tôi nắm chặt nắm đấm, lầm rầm trong bụng. Trong cái phòng này thì chủ yếu các cán bộ Đoàn các lớp là nữ, số nam còn lại ngoại trừ tôi và thằng Hà ra, e rằng chẳng có thằng nào đam mê cái môn thể thao hai mấy người trên sân tranh một trái banh cả. Tôi tính đứng dậy phản phé, nhưng thằng Hà nhìn sang tôi trấn an. Hiểu chuyện, tôi nuốt ấm ức vào trong lòng, nín thở chờ quyết định của Thầy.
-Vậy vấn đề này tạm gác lại và Thầy sẽ suy nghĩ thêm!
Với cái tình hình thực tại thì mong muốn của tôi thuộc về thiểu số, nên e rằng chuyện chúng tôi không được tham dự giải là điều khó tránh. Chán nản, tôi lại lơ đễnh nhìn ra ngoài, rồi lại nhìn chằm chằm vào biên bản, dù chẳng có chữ nào lọt vào được tầm mắt, mặc cho mấy đứa khác thì ý kiến tuôn trào loạn cả lên. Nào thì hội trại phải như thế nào, văn nghệ phải ra sao, rồi cải tiến gì mới không. Rốt cuộc cả cuộc họp, tôi chỉ nắm bắt được một vấn đề: “có thể chúng tôi sẽ không được tham dự giải”.
Giải tán cuộc họp, trên đường trở về lớp, tôi mới nói ra những bức bối trong lòng mình:
-Dung ý kiến vậy là sao?
-….?-Cô nàng nheo mắt nhìn tôi, không hiểu ý.
-Tại sao lại bảo là khối mười hai không được tham gia giải.
Giọng tôi gay gắt thấy rõ, nhưng Dung lại thản nhiên, thản nhiên một cách kì lạ. Cái cảm giác mình nghiêm túc mà người đối diện coi nhẹ, thật khó chịu, nó khiến tôi như muốn nổ tung là cho ra mọi lẽ.
-Chẳng phải là Dung nói rồi sao, thì tránh chấn thương cho học sinh cuối cấp!-Dung lại nhắc lại, nhưng đó không phải là lý do tôi muốn nghe.
-Dung không hiểu à?
-Hiểu gì?-Dung vẫn dùng cái tông giọng không có gì đáng để tìm hiểu trong cái chuyện này cả.
-Ai trong đội banh cũng muốn được vô địch một lần, là cái đam mê của mọi người, chấn thương nhưng mọi người vẫn chấp nhận, vì đó là đam mê!-Tôi gần như sẽ gào lên nếu thằng Hà không vịn tay lên vai tôi, kìm lại.
-Thế ai sẽ là người chịu lấy cái hậu quả, rồi sẽ như thế nào nếu có chấn thương tay hoặc chân, việc học sẽ ra sao, Tín có đảm bảo được hay không!-Dung kích động, đáp trả lại tôi với lý lẽ chặt chẽ.
-Thì sao, chẳng phải mọi người đã chấp nhận, rồi cũng sẽ cân nhắc việc học sao, ai cũng lớn hết rồi!-Tôi xuôi giọng lại, không mong cái không khí gay gắt này đi quá xa.
-Vậy Tín giải thích thế nào về việc phân bố thời gian học, nên nhớ học kì vừa rồi Tín không còn nằm trong top đầu của lớp. Hà cũng bị sụt hai bậc so với học kì năm ngoái!-Cô nàng lại dùng chính cái kết quả đả kích hai thằng con trai chúng tôi.
-Vậy thì đâu có nghĩa là không chăm học, hoặc lơ là!
-Vậy thì Tín chứng minh cho Dung xem!
-Chứng minh cái gì? Là Tín phải vào top năm của lớp, phải đứng trên Dung. Vậy lúc chứng minh xong thì cái giải bóng ấy nó là dĩ vãng rồi!-Tôi đuối lí trước cái kiểu lý luận viển vông, chỉ nở nụ cười cho rằng cái cô bạn đang ở trước mặt tôi là cực đoan trong suy nghĩ.
-Vậy thì giờ Tín chưa chứng minh được chứ gì?-Dung bỏ đi, không thèm đối đáp tôi lấy một câu.
Thằng Hà và tôi đứng sững lại. Kẻ bị tổn thương nặng nề hơn là tôi. Chưa chứng minh được không khác gì một lời thách thức. Một thằng con trai, vốn có chút bằng lòng với vị trí mình đang đứng trong lớp, bị một bạn nữ phủ nhận thách thức thì đó khác nào một sự sỉ nhục. Với tôi đó không khác gì một cú đâm chí mạng, nó khơi dậy tính tự ái, sĩ diện của một thằng con trai.
Trong kết quả của xóm nhà lá, tôi thuộc hàng cao nhất dù cho là nhỉnh hơn một chút so với mấy đứa bám sau. Kết quả đó giờ đây bị Dung cho là ếch ngồi đáy giếng. Cái kết quả hoành tránh đó cũng chẳng là gì trong mắt cô nàng cả.
-Mày nóng quá rồi đấy!-Thằng Hà có vẻ điềm tĩnh hơn tôi.
-Tao nóng, mày có thấy Dung ngang ngược thế còn gì?
-Thì Dung có cái lý của nó mà!-Thằng Hà nhún vai.
-Mày nữa, vậy sao mày không ủng hộ cái ý kiến về banh bóng luôn đi!-Tôi gằn giọng.
-Tao cũng muốn đá banh chứ, nhưng mày bình tĩnh mới giải quyết được chứ, cứ gay gắt thế chỉ làm to chuyện chứ được cái gì.
Tôi cau có tức lây sang thằng bạn. Nó không hiểu hay cố tình không hiểu rằng, dường như Đoàn trường cũng có phần đồng tình với Dung trong chuyện không cho học sinh cuối cấp tham gia. Đã thế, cô nàng còn muốn đem vị trí bảng xếp hạng ra so sánh để khiêu khích. Đó là điều mà tôi cảm thấy khó chịu hơn tất cả.
-Cái gì, mày đùa tao à?-Thằng Linh vẹo rú lên, như kiểu bị ai đó đá vào đít vậy.
-Không, mày đùa à, năm cuối thì sao?-thằng Hưởng coi như có suy nghĩ giống như tôi.
-Sao mày không nói hả Tín?-Thằng Hoàng chưa tham gia trận banh nào trong cái giải trường học, nên việc nó háo hức đến như thế nào tôi là thằng hiểu rõ nhất.
Bao nhiêu câu than vãn, rồi câu trách cứ, dồn với những điều Dung nói, nó không khác nào cây búa tạ giáng vào ngực tôi.
-Nói làm sao được khi bí thư một lớp ý kiến, rồi người khác ý kiến phản pháo lại-Thằng Hà tâm trạng, thở dài.
Cả lũ con trai lầm lũi bước ra khỏi cổng trường, chẳng thằng nào nói câu gì nữa, chỉ mong chờ kết quả sắp tới từ văn phòng Đoàn. Chúng tôi sẽ được sát cánh, được chạy trên sân cỏ khô rốc, có chỗ còn lởm chởm đất với đá, được vinh danh là những người đứng đầu. Được mặc bộ áo dành riêng cho những người vô địch.
Một tuần sau, văn phòng Đoàn cũng có thông báo chính thức. Tháng thanh niên, tháng ba, sẽ có những phong trào như cắm trại, văn nghệ. Riêng văn nghệ thì được đổi mới cho có chút hương vị bằng việc thêm màn diễn thời trang. Giải bóng đá vẫn được tổ chức, nhưng có điều những thằng học cuối cấp như tôi bị gạt ra không thương tiếc, phải gác lại niềm đam mê, trở thành những khán giả bất đắc dĩ.
-Chán quá!-Thằng Nhân đen hai tay vò đầu rối xù, khi nghe Dung thông báo các hoạt động Đoàn sắp tới trong bữa họp lớp.
-Bức xúc quá đê!-Thằng Phong mập phản ứng bằng cách nói to cho cả lớp nghe, Dung cũng chẳng thèm quan tâm tới nó, vẫn tiếp tục phổ biến chương trình.
Tôi không phản ứng gì cả, tức là tôi đang phản ứng với tất cả. Có điều không tiêu cực để bị gán ghép với cái biệt danh nổi loạn như thằng Phong. Tôi bị đánh bại dù có tâm phục khẩu phục hay không trong hoạt động Đoàn, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ để cho đối phương có thể nói với giọng khiêu khích như thế không học lực.
Mỗi khi tôi nổi cái tự ái lên, thì ngay cả bản thân tôi cũng phải sợ cả chính mình.
Việc đầu tiên tôi nghĩ tới là cắt đứt viện trợ kiến thức từ Dung và cả Yên. Bởi dù có muốn vượt lên đối phương, tôi cũng phải vượt lên bằng chính sức lực của mình, phải để cho đối phương tâm phục khẩu phục một cách triệt để. Yên chỉ là một đối tác mà tôi đơn phương phá huỷ giao kèo một cách có liên quan như vậy.
-Vậy là các bạn nắm hết rồi chứ? Giờ còn ai ý kiến gì không?
Mấy thằng trong đội banh đã buông cờ trắng xuôi xị trước hiện thực. Chỉ có một mình tôi đang âm thầm báo thù. Mà muốn báo thù, điều đầu tiên phải vạch sẵn cho mình chiến lược.
Tôi cầm kết quả tổng kết học kì một trên tay, trầm ngâm nghiên cứu nó khi về tới nhà. Rõ ràng điểm tổng kết tôi thấp hơn năm người đứng đầu do mấy môn mà tôi ỷ y “học cho qua”, nên hầu như môn nào cũng chỉ hơn 6.5 một chút. Rõ ràng nhiều môn điểm trung bình làm thoả mãn tôi trong quá khứ thì giờ đây nó là nguyên nhân tôi phải chịu lép vế trước Dung. Vậy thì ráng tập trung thêm một chút để nâng cao thành tích, khắc phục những môn này cũng là một nhiệm vụ quan trọng.
Những môn tự nhiên, tôi hoàn toàn trên cơ, dù chỉ là trên cơ một chút. Là điểm mạnh mà tôi có thể nâng cao hơn nữa, nếu cẩn thận và tỉ mỉ trong từng bài thi. Tôi hoàn toàn tự tin có thể đánh bại cô nàng trên chiến trường của những phép tính, những định luật, những công thức.
Chỉ còn hai môn Văn và Anh Văn thì là nhức nhối nhất, hai môn đa số gây khó khăn cho bất kì thằng con trai nào. Rõ ràng Văn thì là năng khiếu, phải có cảm xúc mới có thể phát huy hết khả năng. Tôi không phải là thằng nằm trong số đó nên bỏ qua. Môn Anh Văn thì càng khó hơn gấp bội, khi Dung luôn là cây Ngoại Ngữ hàng đầu của lớp, muốn lật đổ e rằng còn khó hơn lên trời.
-Chẳng sao cả, điểm tổng kết càng cao càng tốt!-Tôi đã đặt ra mục tiêu của mình trong học kì mới. Chẳng phải có phải vì quyết tâm cao độ quá hay không mà tôi còn muốn mình phải đứng thứ nhất, chứ không chỉ là hơn Dung đơn thuần.
Tôi tự tin với chiến lược nâng cao thành tích các môn xã hội, đạt mốc kỉ lục mấy môn tự nhiên, và không bị Dung bỏ quá xa trong hai môn Văn và Anh Văn, cộng với quyết tâm và nỗ lực để hạ bệ cô nàng. Chí ít từ giờ đến cuối năm, phải cho Dung bỏ cái giọng xấc xược vì dám coi thường tôi đi.
Những buổi học tiếp theo, cứ hễ ra chơi là cả lớp cắm cúi bàn luận khối thi, trường thi, chia sẻ kinh nghiệm những người đi trước, hay cắm cúi nghiên cứu cuốn Tuyển Sinh Đại Học thì tôi lặng lẽ mài kiến thức làm gươm kết liễu đối phương.