XtGem Forum catalog
wap hay

HỌC SINH CHUYỂN LỚP

Năm người bước ra khỏi quán nước và bắt đầu tour ẩm thực lung tung. Bỏ lại sau lưng quán nước cũng ồn ào không kém đằng sau. Thỉnh thoảng tôi ngoái nhìn ra đằng sau, nhưng bé Uyên cứ bắt chuyện mãi khiến tôi không dám nhìn lâu.

- “Một lần nữa lỡ hẹn”!

Nửa giờ sau đó, miệng của tôi chỉ có đúng một quy trình. Cắn, xé, nhai quay đều, quay đều liên tục. Từ bánh canh, bánh cuốn..Tóm lại là tất cả các loại bánh mà bé Uyên gọi ra. Bốn thằng cứ cắm cúi ăn liên tục, mồ hôi cứ đua nhau mà tuôn ra. Bé Uyên thì nhẹ nhàng nhìn bốn con ma đói, vừa ăn vừa cười liên tục.

- Khà, no quá đi mà!

- Bể bụng tôi mất!

- Trời ơi, đói cũng khổ, mà no cũng chả sướng gì!- Tôi xoa cái bụng căng đét vì chứa bao nhiêu thức ăn!

Bé Uyên chưa chịu tha cho bốn thằng tôi, bắt tiếp tục:

- Lúc nãy là bốn anh đãi em, giờ 20- 10 em chủ xị đãi lại!

- Lại ăn nữa hả em?- Thằng Hoàng ngao ngán.

- Nữa chứ anh, ăn cho bốn anh sợ luôn!

- Thế xin cô cho tôi biết, cô tính ăn gì nữa đây?- Thằng Nhân đen có vẻ muốn ăn nữa.

- Kem đi, trời lành lạnh thế này thì ăn kem là sướng nhất!- Bé Uyên đặt tay lên chiếc cặp nhún nhún, chắc lại thăng hoa vì nghĩ ra ý tưởng hay đây mà.

Bốn thằng vác cái bụng no căng lết theo bé Uyên qua hai con hẻm, rồi đi thêm một lúc nữa, tới một quán kem. Quán nằm sâu vào so với các căn nhà cùng đường. Đầu quán có một cây đa, rũ những sợi rễ xuống. Lác đác cũng có vài nhóm có cùng ý tưởng với chúng tôi.

- Giờ mấy anh gọi món đi, anh Hà! Sư muội tôi lại trọng tình khinh đồng môn.

- Thì gọi giống em ấy!

- Anh Nhân ới ơi, anh ăn gì?

- Bánh plan nhé!

- Anh Hoàng nữa?

- Kem socola đi em!

- Sư huynh!

- À, kem…Ngữ Yên!- Tôi reo lên.

- Làm gì có kem Ngữ Yên?- Sư muội tôi phản ứng lại với món ăn độc đáo của tôi.

Hiển nhiên trên đời này làm gì có món kem nào là kem Ngữ Yên, chỉ có Ngữ Yên mà thôi. Ngữ Yên đang đi bộ thong thả giữa cái nắng leo lét của những tháng mưa Tây Nguyên, giữa cái không khí lạnh đang phà phà phả vào người.

- Ơ, Tín…!

Tôi bất ngờ bao nhiêu thì Ngữ Yên bất ngờ gấp bội. Tôi chạy ra đứng trước mặt cô nàng.

- Ủa, Yên đi đâu đây?- Tôi gãi đầu gãi tai.

- Yên về nhà, nhà Yên gần đây mà!

Theo hướng Ngữ Yên chỉ, nhà Ngữ Yên cách quán kem chỉ bốn căn. Ngôi nhà kiểu Thái với nước sơn màu cam lợt tạo nên một vẻ đẹp nổi bật với những căn nhà khác ở đây. Nhưng mà biết nhà rồi, lý do xong rồi, tôi lại gãi đầu cười chết đứng.

- Anh Tín, chị gì nữa vào kêu kem nè!- Bé Uyên gọi với ra, khi người phục vụ ra nhận phiếu.

- À, Ngữ Yên ăn kem nhé..!

Vừa nói câu đó ra khỏi miệng, tôi cảm thấy đó là lời mời ngu nhất của tôi. Ngữ Yên thì chỉ cúi mặt mà cười. Gật đầu.

- Ơ, sao em lại múc kem của anh?

- Xí, anh keo kiệt, có muỗng kem cho em mà cũng không cho!

Thằng Hà khẽ nhắc bé Uyên, khi cái thìa của sư muội tôi múc trộm vào thì kem của nó. Nó bù lỗ bằng cách múc trộm chút kem socola của thằng Hoàng. Thằng Hoàng cũng không vừa, thò qua múc bánh plan của Nhân đen một miếng có lẽ là gấp đôi số tài sản nó hao hụt.

Kẻ cắp gặp bà già, Nhân đen cũng đâu có thua ai thò sang ly kem của tôi, thừa lúc tôi chểnh mảng, múc một thìa socola to bự. Theo quy luật như thế, tôi hào hứng quay sang ly kem dâu của Ngữ Yên. Cái thìa chưa chạm đến cái ly, tôi bất chợt khựng lại. Bốn ánh mắt của bốn kẻ cướp ban đầu cũng dừng lại. Tôi rụt cái thìa lại trong sự tiếc nuối của ba thằng bạn cùng lớp.

- Ồ, chơi đẹp dã man!

- Thằng Tín người lớn quá, mất vui!

- Kệ tao, lo ăn đi!- Tôi hắng giọng nạt Nhân đen vì không muốn làm không khí mất tự nhiên.

Ngữ Yên chỉ cười, rồi cái thìa của cô nàng chìa qua bên ly kem socola của tôi. Lần này Yên không phải cướp trộm, mà là cho tôi:

- Cho Tín nè!

- Ơ…không..?

- Mày không ăn để tao!- thằng Hà đưa cái thìa ra chầu chực ngay tức thì.

- Không, mày đừng hòng!- Tôi giữ chặt cái ly kem, đưa nó ra xa khỏi tầm với của lũ bạn.

- Thấy chưa, chỉ có chị thương sư huynh thôi!

Bé Uyên hồn nhiên lên tiếng, rồi quay sang lườm thằng Hà:

- Còn anh em xin có xí xí thôi mà cũng không cho nữa!

Câu nói của Uyên vô tình làm hai đứa tôi bất chợt đỏ mặt. Cả hai đứa chẳng dám nhìn nhau, cầm ly kem lên nhìn nhìn. Không hiểu nhìn vào ly kem có hết ngượng hay không.

Mười phút sau, nhóm sáu người chia đôi hai hướng. Nhân đen, Hoàng, Uyên và Hà đi về trạm bus, còn tôi và Ngữ Yên thì trực chỉ nhà cô nàng mà hướng tới.

- Mời mấy bạn về nhà Yên chơi nhé, nhất là em đấy, cô bé dễ thương!- Cô nàng quay sang cười với bé Uyên.

- Ồ, đi thôi!- Tôi tự nhiên cất tiếng ủng hộ.

- Em cũng muốn đi lắm, nhưng mà có việc bận rồi, anh Tín đưa chị Yên về nha.

Chẳng hiểu là mới quen biết thôi mà Yên và bé Uyên thân nhau đến vậy, còn nói chuyện hợp gu nữa. Hai chị em vô tình đẩy tôi vào tình thế hớ hênh. Uyên đi thì thằng Hà cũng đi, tôi nhìn hai thằng bạn tôi cầu cứu. Hai thằng nó cũng vội vã vẫy tay tôi ra về:

- “Lần này Má tao dặn về sớm mày ơi!”

- “Mẹ tao cũng dặn như Mẹ thằng Hoàng ấy!”.- Hai thằng bạn thầm thì.

Tôi đành mang danh phận vệ sỹ hộ tống Ngữ Yên về nhà, mặc dù nhà cô nàng thì cách đây chỉ mấy bước chân. Ngữ Yên im lặng đi trước, đẩy cánh cổng khép hờ rồi vịn tay nắm cửa. Chào mừng đến ngôi nhà của Yên kìa Tín.

Ngôi nhà đơn giản như vẻ ngoài của nó. Gọn gàng, đơn giản nhưng nó lại tao nên một cảm giác đẹp và ấm cúng. Bộ ghế sa- lon được đặt giữa phòng khách rộng rãi, ở giữa chiếc bàn thấp, đơn giản để một lọ hoa tươi.

- Vào đi Tín, gì mà thẩn thờ vậy?

- À, à,,ừ, Yên cứ để tự nhiên đi mà!

Tôi ngồi xuống cái ghế sa- lon, tranh thủ lúc Ngữ Yên lên cất sách vở mà ngắm những bức ảnh được treo trên tường. Ảnh gia đình ba người được treo ở những góc rất dễ nhìn, có cả những bức ảnh đã ngả màu sờn. Ngữ Yên lúc còn nhỏ trông thật ngộ nghĩnh với cái áo yếm như Hồng Hài Nhi vậy, tóc còn cột về hai bên nữa.

- Chào cháu, cháu là bạn Yên à!

- …….!- Tôi quay đầu ra hướng từ phòng bếp ra phòng khách, nếu không nhầm thì đây là Mẹ của Yên.

- Cháu tên gì?- Mẹ Ngữ Yên nhẹ nhàng cất tiếng hỏi lần nữa, đến giờ tôi mới sực nhớ ra mình chết lặng khá lâu.

- Dạ, cháu chào Cô ạ, cháu tên Tín!

- Cháu ngồi uống nước đi!- Mẹ Ngữ Yên thay mặt cô nàng tiếp khách.

Ban đầu tôi hơi bối rối vì không biết nói chuyện gì với phụ huynh cô nàng, nhưng sau một lúc, tôi cảm thấy mẹ của Ngữ Yên rất tâm lý và thoải mái, chứ không có khắt khe như tôi lo sợ ban đầu:

- Nó có bao giờ nói về bạn bè đâu, nên Cô cũng không biết nhiều lắm!

- Dạ, chắc tại Yên ít nói đó cô!

- Vậy hả, vậy mà về nhà nó nói như con sáo vậy đó!

- Mẹ toàn tranh thủ con vắng mặt mà nói xấu thôi!- Giọng Yên vang lên khi hai cô cháu say mê nói chuyện.

Tôi quay lại, suýt nữa phải đi tìm quả tim vừa nhảy ra khỏi lồng ngực mất. Ngữ Yên với chiếc áo thun hồng đơn giản, quần jean lửng với đôi giày bông to sụ đi trong nhà trông dáng yên vô cùng. Và càng đặc biệt hơn, là lần đầu tiên tôi thấy Yên là nũng.

- Thôi, cháu ngồi nói chuyện với Yên nhé, cô sang nhà hàng xóm!- Mẹ Ngữ Yên không muốn rầy lũ trẻ mất tự nhiên, tâm lý nhường lại quyền tiếp khách cho cô nàng.

- Mẹ Yên nói gì với Tín vậy?

- À, nói là ở nhà Yên phá lắm, vừa dữ vừa đanh đá nữa!- Tôi nhún vai, cầm tách nước nhấp ngụm nước.

- Cái này là Tín nói phải không?

Ngữ Yên cúi người, cố bắt được ánh mắt đang trốn tránh vì đặt điều nói xấu cô nàng. Cây cài tóc nhỏ mày đen không còn sức giữ mái tóc dài xoã xuống. Vẻ đáng yên càng được nhân lên gấp bội. Ngữ Yên trên trường vừa dịu dàng, vừa ít nói thì hôm nay càng dễ thương hơn nhiều. Có giống thì có lẽ là cách thể hiện giản dị.

- Tín nào dám chứ, nào dám!- Đặt ly nước xuống bàn, tôi xua tay lia lịa.

- Ờ, phải vậy chứ!

Cô nàng sực nhớ ra điều gì đó, rồi đi thẳng xuống phòng bếp, còn tôi chờ bóng Yên đi khuất, tiếp tục đưa mắt theo dõi những bức ảnh theo thời gian của người giản dị. Vóc dáng thì thay đổi, nhưng ánh mắt, nụ cười thì không lẫn vào đâu được cả. Dù có bao nhiêu năm thì nó vẫn đẹp đến hút hồn.

CHAP 33: GIÁO VIÊN THỰC TẬP.

Tôi lướt xem những bức ảnh ở tường. Rồi bất ngờ nhất là chiếc ảnh ở trên cửa sổ sau lưng tôi. Bức ảnh màu xỉn và có hai góc đã hoen ố nhưng vẫn còn rõ ràng lắm. Trong ảnh là một đứa bé cỡ chừng hai tuổi đang ngồi trong một cái thau. Trên đầu đội chiếc mũ len, chiếc khăn tắm thì quấn quanh người. Tôi nhìn tấm ảnh mà nắc nẻ cười, không để ý Ngữ Yên đi lên từ bao giờ.

- Ấy, không được xem cái ảnh đấy!- Ngữ Yên đặt dĩa trái cây lên bàn rồi nhanh chóng kéo tay tôi.

- Thì cũng chỉ là ảnh thôi mà, xem xem thế nào thôi mà!

- Không, xem làm gì cái ảnh đấy!- Yên đỏ mặt nhất mực không là không.

Cô Nàng còn bắt tôi ngồi quay lưng lại với tấm ảnh đó, còn mình thì ngồi đối diện để dễ kiểm soát tôi hơn, nếu có hành động ngắm lại bức ảnh đó thì sẽ ra tay can thiệp. Cũng dễ hiểu thôi, cái ảnh bán nude con nít chuẩn bị đi tắm đây mà. Trông rõ mũm mỉm mà chẳng hiểu sao Yên lại cấm tôi xem.

- Tín ăn trái cây nè!

- Thôi, no lắm luôn, sắp đứt cả thắt lưng ra đây!- Tôi xoa xoa cái bụng, tội nghiệp nó, hôm nay tôi lỡ ăn hơi nhiệt tình.

- Hay là chê trái cây nhà Yên giở, nên không thèm ăn chứ gì!

- Ơ..không..ăn thì ăn. Dù sao chết no thì cũng thoả mãn hơn chết đói mà!

Ngữ Yên đưa cái nĩa cho tôi, còn cô nàng thì hồn nhiên ôm chiếc gối nhìn xem phản ứng khách ra sao:

- Sao Tín chưa ăn đi!- Hỏi mà không khác gì chèn ép khách cả.

- Ơ, nói chơi làm thiệt à?

- Thiệt, ăn đi không lần sau đừng có nhìn mặt Yên mà nói chuyện!- Cô nàng phùng má doạ tôi.

- Thế ăn xong cho xem cái ảnh bán nude kia nhé!- Tôi ra điều kiện.

- Không, không được, Tín có ăn thì cũng không được xem nghe chưa?

- Sao không được, nó treo ở phòng khách cơ mà.

- Ai cũng xem được nhưng gian như này thì không được.

Ngữ Yên bảo tôi gian, nên cấm vận, nhất quyết phải ăn. Tôi vừa ăn mà nước mắt cứ như sắp rớt ra ấy. Bụng thì căng lên không chịu nổi. Cuối cùng vừa ý chủ nhà, tôi thả người xoã ra sa lon mà ngồi thở.

- Vừa lòng chưa cô, đấy, giết người!

- Cái mặt Tín thế kia có giết thì cũng đâu có ai thương!

Hai chúng tôi ngồi bắt đầu nói chuyện. Bắt đầu từ chuyện học hành, chuyện học thêm ở lớp Hoá, rồi qua lớp Toán. Rồi từ đó chuyển qua thiên văn địa lý lẫn phóng sự xã hội. Bất kì có điểm chung thì chúng tôi cứ nói. Mới thế thôi mà cũng đã ba giờ chiều.

- Tín về nhé, lần sau tới chơi!

- Ờ, lần sau vác bụng đói tới !- Tôi vẫy tay Yên. Cánh cửa cổng nhanh chóng khép lại.

- Á, quên, Yên?- Lần nữa nó lại mở ra.

Tôi cười cười rồi lúi húi mở chiếc balo lấy ra món quà 20- 10 tặng Ngữ Yên. Suýt nữa thì quên, chẳng hiểu đầu óc tôi hôm nay để đi đâu nữa, chẳng nhớ gì tới cuốn sách vốn nằm im cạnh mấy cuốn sách vở của tôi cả.

- Tặng Yên này?

- Cái gì đây vậy?- Ngữ Yên đưa nó lên ngang tai, khẽ lắc nhẹ hộp quà.

- Ờ, thì quà thôi, suýt quên Yên là con gái!

- Tặng được món quà mà nói Yên quá trời vậy rồi, hoá ra là Yên lỗ à!- Cô nàng nhăn mặt giả bộ giận!

- Ờ, trả thù thôi, giờ thì về đây!

- Ừ, lần này đừng gọi cửa nữa nhé!

Lần này tôi không gọi cửa nữa. Tôi bước chân ra bến xe bus. Chân tôi không chạm đất mà đang đi trên mây, bồng bềnh, sảng khoái. Tôi tự nhủ mình đi chậm lại, nhưng bước chân càng thể hiện điều ngược lại. Tôi còn khẽ hát:

- Đôi chân đi tìm một lời yêu thương khi trái tim thổn thức!

Chẳng hiểu có thằng nào đi xe ngang qua nghe thấy nó phán một câu xanh rờn:

- Hát dở thì ngậm miệng!- Rồi cười ha hả đạp xe hết tốc lực, chắc sợ tôi túm cổ đánh cho nó một trận vì làm mất nhã hứng.

Tôi đang vui nên cứ coi như nó là một lời khen, cứ tủm tỉm cười một mình cho đến khi đặt chân về nhà mới thôi. Cũng may hôm nay Ba Mẹ tôi đều vui nên nhắc nhở xong rồi cũng để tôi đi lên phòng. Chiều hôm đó đúng như lịch hẹn, Nhân đen và Hoàng lôi tôi đi đá bóng. Kết thúc một ngày 20- 10 vui vẻ và biết bao nhiêu chuyện xảy ra xung quanh, buồn cũng có mà vui cũng có.

Thời học sinh đến trường là một niềm vui. Dù cho thời gian biểu thì tuần nào cũng như tuần nào, học thì cứ theo đó mà tiến hành. Nhưng sự việc phát sinh thì không biết bao nhiêu mà kể. Và tuần “hậu 20- 10” là một minh chứng sinh động.

- Hết tuần này trường ta sẽ đón Thầy Cô thực tập từ đại học Tây Nguyên về!

Cả lớp tôi ồ đồng loại trước thông tin không còn gì vui vẻ bằng. Thầy cô mới về thì sẽ đứng một số tiết để dạy, hoặc dạy thay. Như vậy chúng tôi sẽ dễ dàng hơn trong các tiết học.

- Vì năm nay là lớp mười hai nên không có thầy cô thực tập chủ nhiệm, chỉ có một số Thầy cô sẽ dạy một số tiết học của một số môn như Văn, Toán, Lí, Hoá, Anh văn và Sinh học.!

Thông tin trên không thể hấp dẫn hơn nữa. Nếu so với độ nghiêm khắc cũng như sự cầu toàn trong từng tiết học thì các Thầy Cô thực tập không thể nào bằng được với các Thầy cô đã dạy chúng tôi. Nhưng về độ “mềm lòng” thì ăn đứt là cái chắc.

- Các bạn trong ban cán sự Lớp nhớ nhắc nhở lớp trật tự trong từng tiết học có dự giờ hoặc các Thầy Cô mới về dạy. Không được nghịch ngợm quậy phá!

Các tai to mặt lớn trong lớp dạ vang rền. Hiển nhiên tôi và thằng Hà là một trong số đó, nhưng việc đã quyết, còn thế nào thì tuỳ tâm. Đấy là cách lí giải sự quyết tâm của xóm nhà lá chúng tôi.

- Ngon mày, thế là khoẻ rồi, giáo viên thực tập!- Phong mập vỗ đùi cái đét khoái chí.

- Mày tính làm gì, đừng có nói là muốn ghẹo Cô khóc nhé!- Thằng Hưởng đù lườm thằng Phong mập.

- Ầy, đến mức ấy thì không, nhưng lúc đó tao không biết sẽ thử như thế nào nữa!

Đám con trai chúng tôi cười khà khà, còn Dung, Nguyệt, Trang, Hằng đang dựa vào ban công chỉ có nước lắc đầu nhìn đám con trai khoái chí.

- Đừng như năm ngoái nữa nhé, cô suýt khóc mấy lần luôn!- Dung nhắc lại “lịch sử” của đám nhà lá chúng tôi.

Năm ngoái, khi chúng tôi học lớp mười một thì cũng có một đợt thực tập. Đặc biệt hơn là 11a11 chúng tôi có tận ba giáo viên chủ nhiệm. Hai Thầy và một Cô. Chẳng hiểu nghe ai quảng cáo hay nhận xét là lớp chúng tôi vốn nghịch ngợm, mà các giáo Viên chủ nhiệm làm gắt ngay từ lúc làm quen với lớp.

- Mỗi em lấy ra một tờ giấy ghi lại thông tin, địa chỉ, số điện thoại nhà, sở thích, hoặc điểm mạnh về cái gì thì ghi lại rồi nộp lại cho lớp trưởng!- Cô giáo duy nhất nghiêm khắc.

- Làm gì vậy Cô?

- Em không nói leo, Cô muốn có sự liên hệ với gia đình, để thông báo tình hình học tập.- Cô nhắc thằng Tuấn Anh làm mặt nó tái mét.

Chúng tôi thừa hiểu, việc thông báo tình hình học tập là một cái cớ, và mục đích chính là đe doạ “Ai nghịch hay quậy phá thì gia đình các em sẽ được thông báo”. Bắt đầu đã nghiêm khắc, và thêm cả sự đe doạ thì vô tình gây ra một làn sóng không vừa lòng, tuy âm thầm nhưng dữ dội. Nhất quỷ nhì ma, thứ ba học trò, cái gì càng cấm càng tò mò, và Thầy Cô nào càng nghiêm khắc thì học sinh càng nghịch. Không có ý chống đối, chẳng qua chúng tôi muốn nếm trải cảm giác hồi hộp cực độ hoặc chiến thắng vinh quang khi qua ải những Thầy Cô này.

- Thưa Cô, em có ý kiến!

- Mời em bàn cuối!

- Dạ, nhà em có hai cái điện thoại, và nhà bạn Nhân không có điện thoại thì ghi làm sao ạ?- Tôi khơi mào đầu tiên.

- Thì em cứ ghi một số, còn nhà ai không có thì để trống, nhưng cô tin ở đây nhà ai cũng sẽ có thôi!- Cô nghiêm khắc đối đáp lại tôi, vạch rõ âm mưu chống phá.

- Thưa cô, thế sở thích này là ngoài hay trong lớp học ạ?- Phong mập tiếp nối tôi.

- Em cứ ghi, trong hay ngoài lớp gì cũng được!

Cứ như thế, hết Phong mập, Nhân đen, Kiên cận, Long con rồi thằng Hà nối dài hàng loạt khúc mắc trên trời dưới biển. Hai Thầy nãy giờ chỉ cười cũng phải lên tiếng đỡ “chiêu bài” dùm Cô, cuối cùng cũng thua cuộc nốt trước sự vặn vẹo “giả ngu ngơ” của đám học sinh:

- Các em nghĩ gì thì cứ ghi vào!- Coi như là bên giáo viên thực tập tạm thời thua trước đám học sinh yêu ma.

Sau khi thằng Hải thu hết sơ yếu lí lịch nạp cho Cô thì sự việc lại tiếp tục.

- Cái gì, Phong là em nào?

- Dạ là em!- Phong mập nhanh nhẹn đứng lên.

- Em to khoẻ vậy mà có sở thích hái hoa bắt bướm sao em?

- Dạ, thú vui tao nhã mà cô!

Cô giáo chịu thua thằng học sinh đang cười tươi như hoa, khẽ đưa tay mời nó ngồi xuống.

- Kiên là em nào?

- Dạ là em !- Kiên cận bị xướng tiên.

- Em có tính khiêm tốn không, Phần ưu điểm em ghi: quá nhiều ưu điểm, còn phần nhược điểm thì em cũng ghi như thế là sao?

- Dạ thưa cô, ưu điểm nhiều dễ khiến những người xung quanh yêu quý, nhưng ghen ghét cũng có, dễ mất sự đoàn kết ạ!

-------------------------

Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.giaitri.pro. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ. 

www.giaitri.pro – Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động...!

-------------------------

Cô lắc đầu trước lý lẽ chặt chẽ của nó, còn cả lớp tôi được dịp ôm bụng mà cười lên cười xuống. Tôi cố lau những giọt nước mắt thì bị gọi tên:

- Tín là em nào?

- Dạ thưa cô em!

- Em thích xem phim siêu nhân thật hả?- Cô giáo lọc ra những đối tượng nghịch phá đây mà!

- Dạ,em ghi rõ mà cô, em thích từ bé tới giờ, nhất là cái ông mặc quần đỏ bên nước Mỹ ấy!

- Thôi, được rồi em ngồi xuống, cuối cùng Hưởng là em nào?

Thằng Hưởng nóng lòng chờ mãi, cuối cùng cũng đậu vào danh sách vàng:

- Dạ, em ạ!

- Ưu điểm của em là đẹp trai à?

- Dạ, em cảm thấy thế!- Thằng Hưởng cười rạng rỡ như minh tinh.

Cả lớp tôi đứa thì cười, đứa thì nhăn mặt phản đối cái trò quậy của mấy thằng tôi. Nhưng công nhận, đa số vẫn là cười, còn Dung lại thuộc về thiểu số. Bữa đó, chúng tôi cũng có cảm thấy mình có chút “ác ý” khi gương mặt Cô buồn so.

Sau thời gian đầu, Cô trò càng gần gũi nhau hơn, thấu hiểu nhau hơn. Mỗi lần trong lớp có học sinh vắng cô đều hỏi han lí do kĩ càng, rồi thăm hỏi ngay vào ngày hôm sau, dù hôm đó Cô cũng chẳng có tiết dạy. Cứ như thế, sự yêu thương học sinh dần cảm phục chúng tôi. Xóm nhà lá bớt manh động dần, vẫn nghịch, nhưng đúng nơi đúng lúc, không còn có kiểu chống đối như lúc đầu nữa.

Và ngày liên hoan chia tay, có lẽ là lần thứ hai sau trận thua bóng năm lớp 10, tôi mới thấy lớp chúng tôi khóc. Ngay cả những đứa bạn cứng rắn nhóm tôi cũng rưng rưng nước mắt. Đôi khi còn không dám nhìn Cô, Thầy khi từng người đứng lên phát biểu cảm nghĩ về lớp. Và chuyện đó cũng đã gần một năm trôi qua.

- He he, lần này tao lại ghi tao đẹp trai quá!- Thằng Hưởng đưa tay xoa cằm tự hào.

- Hoang tưởng à mày, soi gương cho tỉnh!

- Không biết năm nay thế nào đây?

- Thì chờ đi rồi xem thế nào, dù sao cũng nhớ Thầy Cô mà!- Kiên cận “quá nhiều ưu điểm” lên tiếng.

- Lo cho tiết sau đi mấy ông tướng, Atlat Địa Lý có chưa?- Dung lên tiếng nhắc nhở.

- Chết tao, kiếm lẹ, tao quên!

- Tao chưa học bài nữa?

Một câu cảnh báo của Dung, nhóm chúng tôi tan tác hết. Đứa thì đi sang lớp bạn bè mượn Atlat, đứa thì vào học bài. Chỉ còn tôi, thằng Vũ, Kiên cận đứng lại hầu chuyện ba cô bạn, dần dần mỗi đôi tách ra một góc một cách tự nhiên.

- Tín học bài chưa,Atlat nữa?

- Có rồi, học luôn rồi!

- Chắc chưa vậy?

- Rồi, chắc rồi, nhìn bình chân thế này cơ mà!- Tôi tự tin ra mặt.

Những câu nói của Dung dành cho tôi, đó không phải là mục đích của Nàng. Có chăng đó chỉ là cách mở đầu câu chuyện. Dung không nói gì, giữa hai chúng tôi bắt đầu có khoảng lặng:

- Hôm trước, xin lỗi Tín nhé?- Dung nhỏ giọng, ngập ngừng.

- Chuyện gì, xin lỗi chuyện gì vậy?- Tôi thắc mắc.

- Là hôm 20- 10, Dung ….!

- À, chuyện đó hả?

Dung gật đầu. Chuyện mà Dung đề cập là chuyện Dung nói chuyện với Quang. Tôi buồn vì không đi với Dung như bé Uyên với thằng Hà, hoặc mất hút như Nguyệt với Vũ. Nhưng tôi tôn trọng sự chọn lựa của Dung, tôi không buồn chuyện Dung nói chuyện với Quang.

- Không sao đâu mà?

- Dung..ờ..Quang là bạn học cấp hai của Dung!

- Không sao đâu, Tín nói thật đấy.- Tôi gằn giọng, cố nghiêm từng chữ một để cho Dung biết rằng tôi tôn trọng quyết định của Dung. Tôi không để tâm chuyện đó, nên không cần thiết Dung phải giải thích. Với lại tôi cũng vô tình đi với Ngữ Yên thì làm sao có thể trách ai được chứ.

Dung im lặng, không nói thêm nữa. Cứ mỗi lần hai đứa tôi bất đồng ý kiến thì thường đều dừng lại như thế. Hai bên thường ôm suy nghĩ riêng đi theo hai hướng. Tôi chống tay lên ban công :

- Không sao đâu, mọi chuyện qua rồi!

- Qua thật không?

- Ừ, qua rồi, thôi vào lớp thôi!

- Ừ,…!- Dung vẫn ấp úng, và tôi biết Dung vẫn còn băn khoăn.

Nhưng tôi còn gì để nói, những gì cần tôi đã nói hết rồi. Tôi bước vào lớp chuẩn bị cho tiết học mới và cũng nhanh chóng quên đi chuyện vừa xảy ra.

CHAP 34: CHUYỆN PHAO CỨU SINH.

Không khí trong trường đầu tháng mười một thật khác hẳn so với những tháng trước, nô nức hơn, ồn ào hơn. Chắc là tâm lý hồi hộp chào đón những thầy cô thực tập về, và xa hơn là ngày Nhà Giáo Việt Nam gần kề.

Ngay cả tiết chào cờ hôm nay, những hàng ghế cũng được kê dài hơn. Trên hàng ghế đó, ngoài những thầy cô quen thuộc với học sinh trên trường thì còn có thêm những gương mặt- sinh viên sư phạm lạ lẫm. Khối lớp mười và mười một thì ồn ào và hí hửng vì lớp có thầy cô chủ nhiệm. Riêng khối mười hai chúng tôi thì chỉ có trợ giảng, hoặc dạy một số tiết nên không hào hứng bắng. Cũng một phần do cái tính “đàn anh, đàn chị” trong trường, không thể tỏ ra ngoài mặt như đàn em khoá dưới được.

Kết thúc giờ chào cờ, sẽ có người hân hoan, kẻ hụt hẫng. Những kẻ hụt hẫng cuối cấp cũng có đôi chút ghen tị với đàn em khoá dưới. Nhưng có được gì không, khi cái thời khoá biểu luôn kín mít chương trình học, vẫn tiếp diễn hàng tuần. Với tôi, đầu tuần luôn là một ngày khó khăn, không những vì hai tiết văn luôn chờ đợi cái đầu khô khan, mà vì hôm nay kiểm tra hai tiết liền, còn lấy điểm giữa kì nữa chứ.

Tôi giật tờ giấy đôi giữa cuốn vở đã mỏng lét, lúi húi kẻ khung điểm. Kiến thức thì chẳng có là bao, lại còn viết bài phân tích nữa thì đúng là ác mộng. Tôi ngó quanh mấy thằng bạn thăm dò. Khuôn mặt thằng nào cũng căng thẳng.

- Mày có phao không Tín?- Phong mập hỏi ngon ơ, như chuyện có phao trong tiết kiểm tra văn là một phần tất yếu của tôi vậy.

- Phao gì mày, Cô bắt ghê thí mồ, dám dở không?

- Hỏi mày có không, chứ tao thì thủ sẵn cả rồi!

Nó vừa nói vừa giơ hai cuốn văn mẫu lên hào hứng khoe chiến tích, mặc cho mấy đứa con gái ngao ngán nhìn nó lắc đầu.

- Cả lớp, đứng!- Thằng Hải làm công việc của nó thường ngày.

Tôi đứng lên uể oải chào như thằng thiếu sinh khí. Cố mở to mắt xem mình nhìn nhầm hay không, rõ ràng là có tận hai người bước vào.

- Cả lớp, ngồi!- Cô giáo bộ môn khoát tay, và chỉ giáo viên thực tập đứng giữa lớp lên bàn giáo viên.

- Hôm nay Thầy Vĩnh sẽ trông các em kiểm tra….!

- Khoẻ rồi, hố hố!- Thằng Phong mập cười tươi như pháo.

- Ngon rồi, sống rồi mày ơi!- Hưởng đù ủ rũ như như gà rù cũng bật dậy khi nghe tin vui.

- Các em nghiêm túc, ai giở tài liệu, quay cóp tôi lập tức cho 0 điểm giữa kì!- Cô trấn an dư luận, dẹp các phần tử có ý định manh nha nổi loạn.

Đời học sinh, cấm đoán là một chuyện, còn chuyện chấp hành hay không là chuyện khác. Cô vừa bước ra khỏi lớp, lớp tôi chuyển mục tiêu qua Thầy. Ban đầu là mua chuộc nhân tâm:

- Thầy tên Vĩnh hả Thầy?- Kiên cận mở đầu.

- Thầy tên Vĩnh!- Thầy trông rất hiền từ.

- Thầy đẹp trai quá Thầy!- Phong mập tiếp tục!

- ……..!- Thầy vừa ghi đề vừa đỏ mặt bối rối nhìn thằng Phong mập lắc đầu, cầm phấn viết lên bảng đề bài thi.

“Cảm nhận anh (chị) về thế giới Kinh Bắc với truyền thống văn hoá,nghệ thuật lâu đời trong bài thơ Bên kia sông Đuống của Hoàng Cầm”.

Đề văn luôn ngắn gọn xúc tích, nhưng luôn gây khó khăn cho học sinh cao độ. Mười phút trôi qua tôi chỉ ghi được hai chữ “bài làm” cùng với một cái gạch ngay ngắn ở dưới chứ không gì hơn. Đến tận nửa tiết sau, tôi làm nóng bài kiểm tra bằng cách hoàn thành xong mở bài. Coi như tạm có kết quả, ngước đầu quay qua do thám tình hình.

Thầy vẫn ngồi im trên ghế Giáo Viên, đảo mắt như ra đa về phía từng góc lớp. Đúng là giáo viên thực tập, làm đúng quy tắc ghê gớm. Tôi bỏ mục tiêu ngó sang mấy thằng bạn.

Kiên cận bóp trán liên tục, ra chiều bí bách dữ dằn. Hưởng thì cắn cho muốn nát cái bút bi, thằng Hoàng thì vò tóc bứt tai chịu thua. E rằng khó qua khỏi hai tiết với kết quả mỹ mãn.

- Hề hề!- Thằng Phong mập cười đắc chí.

Nó ngồi ở bàn thứ hai từ dưới lên, lại ngồi trong góc nên đang tự tung tự tác với cuốn văn mẫu được đặt sau lưng thằng Hà. Cắm cúi chép lia chép lịa, hình như nó vừa qua được nửa tờ giấy kiểm tra hay sao ấy. Nó chỉ cuốn văn mẫu nhứ nhứ tôi khiêu khích.

Thường thì việc ác khó tồn tại lâu, và làm việc xấu cuối cùng sẽ bị quả báo. Lúc tưởng như mọi việc trót lọt thì Phong mập bị hạ gục tức thời.

- Cái gì đây Phong?

Thầy thực tập chẳng hiểu từ lúc nào cầm cái sơ đồ lớp, thu cuốn văn mẫu của thằng Phong mập. Thằng bạn tôi mặt mày tái mét, đứng dậy mặt nó ra vẻ tội nghiệp đáng thương.

- Dạ, em biết lỗi rồi ạ….!

Cái chiêu giả vờ của thằng bạn đánh vào lòng trắc ẩn của Thầy. Thầy nhắc nhở vài câu rồi đi lên chỗ ngồi mang theo phao cứu sinh của thằng bạn. Nó thở phào nhẹ nhõm, rồi cũng nhập chung tình trạng với mấy thằng khác, cắn bút.

- Đề khó lắm hả cả lớp!

- Khó quá thầy ơi!- Đa số lớp tôi đều than.

Không khó sao được khi mà thằng Uỷ viên của một lớp đang phải vứt bỏ sĩ diện lần mò để cuốn vở ghi văn để tìm ý mà viết. Nguyệt quay sang nhìn tôi, cười lắc đầu:

- Bí rồi hả?

- Ừ, bí rồi, chẳng nghĩ ra được cái gì nữa?- Tôi vẫn chăm chú nhìn vào cuốn vở, cố ghi nhớ thật nhanh những ý vừa đập vào mắt.

- Cẩn thận kẻo bị bắt nha!

- Ôi, không lo mà, làm sao mà bị bắt được.- Tôi khoát tay qua chuyện, còn Nguyệt chăm chú làm bài tiếp.

Năm phút sau, tên tôi vang lên phá tan sự im lặng:

- Tín, em xem cái gì đó?- Thầy bắt đầu rời vị trí đi xuống chỗ tôi ngồi, cái bàn giữa.

Nơi an toàn như thằng Phong mập thì cũng bị bắt, mà nơi nguy hiểm như tôi cũng bị bắt. Chẳng hiểu Thầy ngày xưa đi học có hay giở tài liệu hay không mà khó qua mặt quá. Tôi cố gắng giữ khuôn mặt bình tĩnh, mặc dù mồ hôi đã toát ròng ròng, mặt thì nóng bừng.

- Em làm gì đó?

- Dạ có làm gì đâu Thầy?

- Cái gì trong ngăn bàn?- Thầy hỏi lại một lần nữa.

Tôi thản nhiên đặt balo lên bàn, cho Thầy kiểm tra ngăn học. Trống rỗng, không có một thứ gì khả nghi trong đó. Thầy xem thật kỹ rồi đi lên, chắc đang thắc mắc xem cái thằng học trò để cuốn tài liệu đi đâu mà nhanh vậy.

- Nè, cất đi!- Nguyệt chuyền sang cuốn vở ghi Văn cho tôi.

- Ờ, cảm ơn nhé!

- Ơn gì, ông nhét sang ngăn bàn tôi có thèm nói tôi tiếng nào đâu?

May mà lúc đấy tôi nhanh tay, luồn cuốn vở ghi vào ngăn bàn Nguyệt, còn cẩn thẩn để cái cặp đè lên không thì số phận tôi chả khác Phong mập là mấy. Nhưng giờ đây tôi bị liệt vào tầm ngắm nên đành an phận mà ngồi bịa ra mà chép, chứ không dám tái diễn lần nữa. Ánh mắt Thầy liên tục quét qua chỗ ngồi của tôi.

Tiếp nối truyền thống xóm nhà lá, thằng Hưởng bắt đầu có hành động. Nó nổi tiếng với nhiều chiêu trò độc đáo, lần này còn làm anh em sửng sốt hơn “dở tài liệu bằng chân”. Lợi dụng góc khuất, nó ném cuốn văn mẫu thủ sẵn từ bao giờ xuống đất, và dùng chân- một bộ phận cơ thể ít ai ngờ để dở trang chép. Trên bàn giáo viên có nhìn xuống thì cũng chỉ thấy nó cắm cúi viết bài thôi, chứ không thể ngờ nó cũng đang gian lận một cách tinh vi. Thằng Kiên cận nó hoành tránh và liều lĩnh hơn, để cả cuốn văn mẫu lên bàn, lấy tờ giấy kiểm tra che một trang, cứ thế mà cắm cúi chép. Hoàn hảo và qua mặt được Thầy, nhưng không đủ để qua mắt tụi tôi.

- Chân mày bị sao thế Hưởng, có tật à?- Phong mập cố tình nói to.

- Suỵt…!Thằng Hưởng mặt tái mét khi cả lớp nhìn nó dồn dập.

Nhưng tất cả đều muộn màng, kế hoạch nào cũng có sơ hở. Nếu dở bằng chân thì ít ai ngờ, nhưng một khi bị phát hiện thì rất khó để mà phi tang chứng cứ. Nó nuối tiếc nhìn cuốn văn mẫu theo Thầy lên bàn giáo viên cư ngụ.

- Mày nhớ mặt tao nha Mập!

- Có nạn cùng chia? Chết chung đê!

Thằng Mập nháy tôi giơ hai ngón tay chữ V biểu tượng chiến thắng. Nó giành xử thằng Hưởng thì đến lượt tôi xử thằng Kiên cận, không thể để tình trạng gian lận thi cử diễn ra….một mình được.

- Kiên, trang 47 đấy, dở sang đó đi!

Tất nhiên là câu nói của tôi cũng đủ to để cho cả lớp nghe thấy. Thầy trừng mắt nhìn tôi, đề nghị giữ im lặng. Tôi giả vờ không nhìn thấy, nói tiếp:

- Kìa, dở đi, mỏi tay à!

Thằng bạn tôi mặt cũng xám xịt dần. Và nó hiểu rằng số phận của nó cũng chẳng khác mấy thằng tôi là bao.

- Cái…., mày chơi tao?- Kiên cận nhấc gọng kính dằn mặt tôi.

- Nào có, tại tao lỡ nói to thôi!- Tôi thản nhiên thể hiện sự vô tội.

Sau sự kiện náo động phòng thi, những thành phần đã, đang và sẽ có hành động bắt đầu cảnh giác với mấy thằng “hại bạn”chúng tôi hơn. Chỉ cần chúng tôi rục rịch là sẽ có đứa lo đến thót tim mất.

Hầu như những phút tiếp theo, bài làm của tôi chẳng được bao nhiêu. Phần vì bí ý để phân tích, phần vì hào hứng với vụ thanh trừng “tội phạm” hơn.

Để ý mãi, tôi phát hiện Hằng bán chanh có biểu hiện, nhưng nó vốn ngồi hơi thẳng với tôi, nên không thể thấy được nó đang làm gì. Nháy mắt với thằng Phong, chuyển hướng tấn công đường chéo. Báo cáo toạ độ xong, tôi rung đùi ngồi chờ trinh sát Phong Mập báo cáo tình hình.

- Báo cáo, đối tượng dở tài liệu, over!

- Báo cáo cho sếp, over!

- Sếp nào, over?

- Mr.Vĩnh, over!

- Ai báo cáo, over?

- Mày chứ ai, over!

Hai thằng tôi ngồi thều thào nói chuyện, dùng tay chân ra kí hiệu. Cuối cùng chẳng thằng nào chấp nhận. Tôi kêu thằng Kiên cận:

- Ê, ê..!- giọng canh đủ cho thằng bạn nghe.

- Gì, tao có dở nữa đâu..!- Nó còn hằn học lắm.

- Không, con Hằng kìa!- Tôi hất cằm về phía Hằng.

Thằng bạn tôi mặt đang cau có, giãn ra. Nó hắng giọng, cúi xuống nhìn bài rồi nói:

- Hằng, để lên bàn mà chép cho thoải mái!

Có tật giật mình, Hằng bán chanh giật nảy người, mặt đỏ bối rối nhìn quanh. Cả đám chúng tôi bắt đầu cười lăn lộn. Ngồi chờ Thầy xuống tiễn Hằng nối dài danh sách tiền án tiền sự. Chấp chưởng luật pháp, dù gái hay trai, cũng phải xử hết. Thầy Vĩnh hùng hổ đi xuống, tiến tới Hằng bán chanh.

Cao nhân thì gặp cao nhân, và ngay cả chúng tôi cũng không ngờ đến cái cách mà Hằng dùng để lách luật. Nếu có trách, chỉ trách chúng tôi không có cái lợi thế “phụ nữ” ấy. Nhanh như cắt, Hằng kẹp cuốn tài liệu giữa hai chân và phủ tà áo dài lên, mặt tỉnh rụi thách thức.

- Tài liệu em đâu?

- Dạ đâu có Thầy, em đâu có đâu!

- Không có thật không?- Thầy Vĩnh bắt đầu bối rối.

- Dạ thật!

- ………!- Thầy có lẽ thừa biết tài liệu ở đâu, nhưng bắt bằng cách nào.

- Thầy không bắt để em Thầy ơi!- Hưởng đù nhanh chóng vào cuộc.

- Thầy để em đi Thầy- Kiên cận xung phong làm trong sạch gian lận thi cử.

Thầy Vĩnh bối rối ra mặt, cuối cùng nhắc nhở lớp ổn định trật tự và đi lên. Có lẽ đây là lần đầu tiên Thầy đối mặt với vấn đề này nên nhất thời chưa biết xử trí ra sao. Hằng bán chanh vênh mặt nhìn chúng tôi, thách thức. Chúng tôi đứa nào đứa nấy xị mặt, bốn thằng hợp sức vẫn không “hạ gục” được cô bạn nên tức tối lắm.

Giỡn chơi cho lắm nên gần đến nửa tiết thứ hai, tôi cắm cúi viết lấy viết để. Chẳng biết “khởi động” ra sao mà giờ ý văn cứ tuôn trào. Nghĩ ra cái gì cắm cúi viết cái đó. Cố gắng viết cho hết cái kết bài trước khi Thầy Vĩnh đi ngang qua thu lại, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Tôi ngồi nghiêm chỉnh lại thì thấy Dung đang quay mặt nhìn xuống. Hai ánh mắt vô tình gặp nhau, và chẳng nói cũng hiểu Dung sẽ nói gì trong giờ ra chơi với tôi. Chắc lại là vấn đề cán sự lớp mà không gương mẫu đây mà. Trống đánh kết thúc hai tiết học là tôi chạy hẳn ra khỏi lớp, tiến thẳng tới căn- tin không thèm nhìn lại xem có ai kiếm mình hay không. Có lẽ, nên tránh việc nói chuyện với Dung lúc này để mua sự khó chịu về mình. Bao giờ cũng thế, cứ liên quan đến ban cán sự lớp là Dung trở thành một người khác, nghiêm khắc và có phần khô khan.

- “Tránh đi là hơn”!


XÂY DỰNG MỘT WAP MIỄN PHÍ
TRÊN DI ĐỘNG

WWW.GIAITRI.PRO