wap hay

HỌC SINH CHUYỂN LỚP

Hiển nhiên trong lớp chưa hề có ai biết, tôi và Nàng đã làm lành nên hầu như tất cả đều im bặt, khi tôi và nàng đi song song đi vào lớp. Im lặng và chỉ im lặng, chỉ đến khi tôi mỉm cười trả tài sản cho Nàng bước về chỗ, không khí ồn ào chợt vỡ òa, như lâu nay bị kìm nén vậy.

-Ơ, cái gì thế?

-Tao có mơ không?

-Ngon lành mày!

Đám chiến hữu lẫn Nguyệt đều mỉm cười, chưa bao giờ tôi thấy lũ bạn tôi thân thiết đến vậy. Trong con mắt người đang yêu, mọi thứ xung quanh nay trở nên đặc biệt. Kể cả cái hừ nhếch mép của thằng lớp trưởng cũng đẹp. Cái đẩy gọng kính của Quỳnh nhìn tôi vẻ trí thức pha chút hằn học cũng đẹp, và hình bóng thằng Minh An bên cửa lớp cũng không đáng ghét như thường lệ:

-Dung, Dung! Nó đưa tay vẫy vẫy nàng, và vẻ mặt vẫn là của kẻ chiến thắng

Cả lớp tôi lẫn lũ bạn thân đều nín thở chờ hành động của Dung, riêng tôi vẫn cười, vì tôi hiểu điều tất nhiên gì sẽ xảy ra tiếp theo, Dung sẽ ra từ chối thằng Minh An, để thằng đẹp mã lủi thủi đi về lớp. Định rủ thiên thần của tao xuống căn-tin chứ gì, tao biết tỏng.

Có lẽ tôi dự đoán đúng kết quả, nhưng cách thức thì tôi đã sai hoàn toàn. Dung vẫn ngồi tại chỗ, mỉm cười :

-Mình không đi đâu Minh An!

Chỉ nghe đến thế, những ai thân thiết với tôi đều mừng ra mặt. Chứ sao nữa, Dung có cái cá tính, cách thể hiện tình cảm của mình rất riêng. Và nàng cũng khiến cho tất thảy bất ngờ, đặc biệt là tôi thấy cái cá tính trong việc từ chối vệ tinh như thế nào. Tình cảm nay đã được chắc chắn nhiều hơn nữa.

Cô gái cá tính ấy tiến về đám chúng tôi, mỉm cười từ lúc nhìn tôi, bỏ mặc cái mặt thộn thộn của thằng lớp trưởng lớp bên bên cửa lớp.

-Dung mời mọi người uống nước nhé!

-Yeah! Thật không, hay là xạo đấy cô!

-Thật không? Tao không nằm mơ chứ T- Phong mập ôm tôi, mặt vui sướng lắm!

-Thả tao ra, thằng này!- Tôi vẫn thù cái vụ nó xuất hiện phá vỡ khoảnh khắc lãng mạn tối qua!

-Nóng vậy, đi thôi, Dung đổi ý giờ!

Lũ bạn đi trước, lần này lớp tôi lại chứng kiến cảnh, một đôi học sinh nam nữ cùng sánh vai tiến ra cửa lớp, ánh mắt nhìn nhau trìu mến và nụ cười rạng rỡ trên môi.

-Đôi bạn trẻ đi trăng mật à!

-Đi đâu đấy, đi với!

Tôi chỉ cười, và Nàng cũng chỉ cười, những lời trêu chọc đó, lại là lời chúc tình cảm tốt đẹp trong hoàn cảnh này. Chỉ riêng thằng Minh An mặt thiểu não vẫn đứng bên cửa lớp, ráng bám lấy chút hi vọng rằng Dung đang đùa nó:

-Sao Dung bảo không xuống căn-tin!

Dung im lặng, không đáp lại câu hỏi có hàm ý trách móc ấy. Hẳn nhiên Dung không phải bối rối, có lẽ nàng hi vọng vào câu trả lời từ tôi, từ người sẽ bảo vệ Nàng từ lúc này. Dung khẽ gửi tâm tư vào ánh mắt nhìn lên tôi. Tôi hiểu rõ và tự biết mình sẽ làm gì. Không chút nổi nóng, tôi từ tốn trả lời thằng Minh An:

-Dung bảo không đi với Minh An, nhưng sẽ đi với mình!

Dung mỉm cười hài lòng, và cũng có lẽ không còn gì để nói với Minh An nữa, quay lưng bước đi, để mặc hai đứa con trai đang ở vị thế đối lập. Người tưởng sắp thành công nay đang thảm bại, còn kẻ tưởng như sắp mất tất cả, đã lấy lại được, thậm chí còn hơn cả lúc đầu. Minh An, có lẽ là chất xúc tác cho tình cảm của tôi tiến triển, còn nó nhìn tôi, như kẻ ăn cướp trắng trợn:

-Chưa xong với tao đâu!

-Tao chẳng có gì với mày cả mà xong!

Hai thằng nhìn nhau, những câu nói được rít qua kẽ răng, chỉ đủ để đối phương nghe thấy, hiển nhiên không muốn cô thiên thần ấy biết đoạn hội thoại này.

-Mày được lắm!- Chắc nó rối trí lắm rồi!

-Tao được hay không, tao tự biết!

-Nhớ mặt tao!

Nó hằn học bỏ về, câu đe dọa ấy chỉ nhận được nụ cười nửa miệng của tôi.

-" Cứ làm gì đi, tao không bao giờ chịu thua mày đâu".

Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa, tránh được Dung thì gặp ngay Ngữ Yên. Cô nàng có lẽ muốn ngắm những cây thông đang chìm trong sương buổi sáng, hoặc là ngắm ánh mặt trời xuyên qua đám mây trắng sữa nên vô tình chứng kiến. Cũng như Dung, cô nàng nhìn tôi gật đầu chào, bỏ mặc luôn nụ cười gượng gạo của thằng Minh An.

-"2-0 nha thằng đẹp mã".

Lần này, thằng Minh An quay lại nhìn tôi, vẻ mặt hừ hừ, có lẽ nếu đây không là trường, dễ nó nhào vào đánh tôi lắm. Mặt nó đỏ rực, nhìn đối thủ đang cười theo kiểu:

-" Không thèm chấp, chưa có cửa ăn tao"!

Nó bỏ về, để lại Ngữ Yên và tôi bối rối ở hai cửa lớp. Trước khi Dung cất tiếng gọi, có lẽ Ngữ Yên cũng hiểu rằng chuyện tình cảm hai đứa tôi đã tốt đẹp trở lại.

Tôi bước ở trên sân trường với Dung, và vẫn biết chắc rằng, Ngữ Yên sẽ lại nhìn tôi ở đằng sau. Tôi không quay lại nhìn, bởi lẽ cái gì dứt khoát nên dứt khoát. Bởi lẽ, hình bóng Dung đã quá hoàn hảo trong tâm trí tôi. Hai đứa tôi tiến thằng về căn-tin với bữa tiệc chiêu đãi, và chắc chắn thằng Phong sẽ thộn mặt chẳng hiểu vì sao nó được ưu đãi hơn mọi người.

-T! lên bảng kiểm tra em!-Tiếng thầy chủ nhiệm vang lên. Đám bạn thầm kêu khổ cho tôi, hôm qua nghỉ lễ, chắc chẳng học hành gì!

Năm phút sau:

-Mười, tốt lắm! Sao dạo này tập trung vậy?

- Tình yêu tiếp sức mà thầy!- Bọn bạn thả câu nước đục.

-Ủa, vậy hả, ai tiếp sức vậy?

Chỉ cần nhìn cả mấy chục ánh mắt đổ về phía Dung, thầy tôi đã đủ biết chuyện tình cảm của hai đứa trong lớp rồi. Đến khi tôi nhận cuốn vở của mình trên bàn giáo viên, tôi còn được thêm lời động viên:

-Cố lên nha con trai- Tiếng thầy tôi xen lẫn với tiếng cười, đầy tâm lí.

-Dạ! Mặc cho sự bối rối đang lan tỏa trong người, tôi gượng gạo ngoan ngoãn trả lời thầy. Điều đó làm mấy đứa bàn đầu trước bàn giáo viên càng có cái mà cười no bụng.

Tháng mười một sắp đi qua, nhường chỗ cho tháng mười hai. Tháng mười một với tôi như một cuốn phim tình cảm có hậu. Mười ngày cuối cùng nó sẽ đẹp như ánh mặt trời, ấm áp xua tan đi mây đen hai mươi ngày trước. Sắp sửa chào đón tháng mười hai, cái tháng mà có lẽ sẽ đen như mây trời hôm nay và nhiều cơn mưa bất chợt nữa. Còn giờ, tôi vẫn đang vui, đang rất hạnh phúc.

CHAP 97: THÁNG MƯỜI HAI

Có thể nói ba tháng qua đi với tôi ngỡ như một giấc ngủ. Tôi ngủ mê tháng chín với sự bất đồng với Dung, mơ mơ hồ hồ ở tháng Mười với quyết định khá vội vàng và thiếu tin tưởng. Tháng mười một bừng tỉnh vỡ lẽ ra nhiều điều, và giờ là tháng cuối năm, tháng mười hai.

Chào tháng mười hai với nụ cười tươi roi rói, rạng ngời tới trường. Dù tôi biết rằng, hễ bước chân tới cổng, tôi sẽ trở thành một " người hầu không hơn không kém" , bị bạn bè và học sinh trong trường chọc , nhìn soi mói đến đỏ mặt, nhưng tôi vẫn vui vẻ để được sánh vai bên Dung. Tháng mười hai với tôi chẳng khác gì tháng để những yêu thương da diết trở về.

Tổng kết thi giữa kì, tổng kết điểm thi đua nhóm tôi vượt lên thứ ba. Thành tích học tập có lẽ đứng đầu, một phần vì tôi quyết máu ăn thua với Dung hồi trước nên vô tình lên dây cót "chăm học" cho tất cả mọi người. Chỉ có điều, điểm hạnh kiểm nhóm tôi thì đứng đội sổ. Khi chia trung bình ra, chỉ nằm được ở giữa, kiểu như mình không bằng ai, nhưng cũng chẳng ai bằng mình.

-T!- Thầy chủ nhiệm gọi tên tôi!

-Dạ!- Hơi run run đứng lên, chẳng hiểu tôi vi phạm cái gì nữa?

-Tốt lắm, vi phạm giảm mạnh rõ rệt, chăm chú học hành!-Thầy trầm ngâm khen tôi ra mặt.

-Dạ-Giả bộ bình tâm, chứ tự hào về mình đến độ phỗng mũi.

Chắp tay lại với nhau kiểu như hiệp khách giang hồ, tôi quay tứ phía cảm ơn các bạn đồng đạo đang trầm trồ về mình, chỉ đến khi gặp thằng Hải lớp trưởng, tôi buộc phải dừng lại. Nó trừng mắt nhìn tôi, kiểu như:

-"Đừng giỡn mặt tao".

-"Kệ tao!".-Tôi cũng chanh chua lườm lườm nó.

-Thưa thầy em có ý kiến!-Thằng Hải hầu như nói và hành động cùng một lúc!

-Lớp trưởng ý kiến à, em nói đi!

Chẳng hiểu nó lôi đâu ra cuốn sổ cũ kỉ, thoáng nhìn tôi, vẻ mặt đểu giả hiện ra khiêu khích. Bọn " hắc đạo" đang giở trò hạ gục "chính đạo" tôi sao.

-Nhận xét riêng em, cán bộ lớp về từng nhóm!-Nó hắng giọng nói to, như cố ý để răn đe vậy.

-Ồ!- Thầy chủ nhiệm tôi hào hứng , từ tư thế hơi rảnh rỗi, thầy tập trung lắng nghe vị cán bộ lớp nhỏ hơn thầy cả mấy chục tuổi phát biểu.

Thà rằng nó công tâm thì chẳng có sao, đằng này rõ ràng nó có nhắm vào nhóm tôi. Nhận xét mấy nhóm khác qua loa đại khái, vậy mà hễ đến nhóm tôi, nó đổi tông giọng, nhấn mạnh, lôi cả đống thứ hay ho ra để công kích. Chẳng hiểu tôi nợ gì cái thằng này kiếp trước nữa. Nó bắt đầu hắng giọng:

-Riêng nhóm bạn T, tuy tiến bộ trong học tập, nhưng số lần vi phạm quá nhiều, đặc biệt trong nhóm có sự học lệch.

-Cái gì thế mày?

-Ý gì đấy?

Tụi bạn tôi ngứa ngáy khi lòng kiêu hãnh bị va chạm, mặt mũi nóng bừng bừng, riêng tôi nóng mặt nãy giờ, tuy nhiên chỉ cần nhìn cái lắc đầu của Dung

-"Đừng manh động".-Tôi bình thản trở lại, thả lỏng thể xác, kiềm chế tâm hồn!

-Các em để bạn nói hết!-Thầy tôi nhíu mày trước đám đông vừa lên tiếng ban nãy.

Thằng Hải được đà chiến thắng, công kích chúng tôi dữ hơn:

-Việc phân công kèm cặp các bạn cũng ít hơn các nhóm khác, nếu không muốn nói, một số bạn vẫn chưa làm tròn trách nhiệm của nhóm trưởng.

Lần này thì Dung cũng không cứu nổi nó nữa, máu tôi dồn hết lên cả mặt, bao nhiêu lượng máu chen chúc trong mớ dây nhỏ hẹp, khiến khuôn mặt nổi rõ một màu đỏ, cả người xúc động, khẽ giật mình không kiềm chế được mình nữa:

-Sao bạn không nói thẳng là mình không làm tròn trách nhiệm đi!

-Cái đó bạn tự nhận!

Cả lớp tôi hướng về cả hai thằng con trai, chiến sự quen thuộc lại nổ ra, đúng là không mong gì khi có một đối thủ nham hiểm và dai như đỉa thế này.

-Vậy bạn chỉ ra khuyết điểm rõ ràng xem.

-Vậy điểm các môn xã hội nhóm bạn có được đẩy lên không?

-Ơ........!

Nó nói quả chẳng sai lúc nào, đúng thật dưới phong trào Yêu thất bại, hăng hái học tập của tôi, chiến hữu lao vào học chăm chỉ hơn, nhưng chỉ chăm chỉ bên các môn tự nhiên bỏ bê hơn về các môn xã hội. Một mình Nguyệt cũng không hề có khả năng cứu vãn chín thằng con trai còn lại. Chưa kể đến môn thảm họa anh văn. Bản tính nghịch ngợm lần này cũng trở thành điểm yếu để địch nhân công kích.

Đưa mắt nhìn đám anh em, đứa thì nhìn tôi cảm thông, đứa thì có vẻ hối lỗi khi đẩy thằng nhóm trưởng đứng trơ ra giơ đầu chịu báng. Còn thằng nhóm trưởng đang phải nhịn nhục cho địch công kích:

-Em đề nghị thầy sắp lại nhóm bạn T và bạn Linh cùng một số bạn khác !

Lần này, nỗi bức xúc sắp bùng phát trong mấy cái đầu bốc hỏa, ngay cả thằng Vũ cũng phải nhăn mặt nhìn thằng lớp trưởng với ánh mắt bất phục. Một số chiến hữu khẽ siết chặt bàn tay, nhìn bộ mặt thằng lớp trưởng cao ngạo phớt lờ tất cả. Chuyên quyền có khác, nhưng ít nhất bên tôi cũng có người cứu cánh chuyên quyền.

-Em có ý kiến!

-Thầy nghe nào cô bí thư!

-Dạ!Em thấy việc chia nhóm do cả lớp quyết định, chứ không phải do các bạn ấy xin. Hơn nữa, tuy học không vững các môn xã hội và Anh Văn nhưng các bạn ấy rắt chăm chỉ hỏi bài.

Lần này đến lượt Dung cá tính phớt lờ ánh mắt của thằng Hải, nó nhìn nàng tức khí mắt long sòng sọc. Tôi nở mũi trước sự bảo vệ của Nàng, đám chiến hữu thì như chết đuối vớ cọc, cười thầm.

-Dạ, em thấy tuy nhóm em học kém hơn, nhưng không phải là không học được mấy môn Xã Hội.

Lần này Vũ đứng dậy, nhìn thằng Hải mà phán. Đúng là Danh sư xuất cao đồ, nó là thằng duy nhất không vi phạm và cũng học tốt tất cả các môn trong nhóm. Thế nên lời nói của nó hẳn sẽ có trọng lượng với Thầy chủ nhiệm nhiều.

Trước sự bảo vệ của hai con người gương mẫu, đồng thời là cán bộ lớp chúng tôi được tuyên bố trắng án. Thằng Vu Cáo lặng lẽ uất ức ngồi xuống. Án Treo được đưa ra coi như lời cảnh cáo:

-Cho nhóm đó một tháng để chỉnh đốn!

Tôi và Dung đứng nhìn xuống khoảng sân trường, học sinh tranh thủ hít thở không khí và nô đùa buổi chiều thứ Hai. Vẫn căm thằng lớp trưởng lắm:

-Cái thằng rỗi hơi!

-Hì hì!

-Chẳng gây gì nó, cũng ráng bám đuổi theo chém giết!

-Cũng có ý đúng mà!

-À......Ừ!

Tất nhiên cũng có ý đúng, nhưng cũng không thể nào ăn rồi lên lớp, canh chừng nhóm chúng tôi từng tí một thế chứ. Hằn học nhìn ra sân trường, đeo đuổi cái tâm trạng trách cứ riêng. Chợt có cái gì đó lướt qua mắt tôi, rất nhanh và sáng loáng.

-Xoẹt!

Tiếng hai thanh kim loại đang cắt đứt cái gì đó mềm mềm. Rất nhanh và dứt khoát, trước khi nhận ra thứ đó là gì, thì cái vật mềm mềm đen đen đã thi nhau rơi lả tả trước mặt tôi. Tóc, tóc này là của chính tôi, chẳng lẽ, giờ khai sinh ra trò mất dạy, cắt tóc à!

-Thằng......ơ, Thầy!

Thầy giám thị nhìn tôi, như kiểu cảnh sát nhìn kẻ cướp, trên tay, cái kéo sáng loáng chỉ dành cho các thợ vải chuyên nghiệp lăm lăm. Chỉ cần một câu nói hay biểu hiện nào trái ý, hẳn nó sẽ vung lên một lần nữa. Vẫn bộ dạng uy nghiêm, bỏ mặc cái nhìn ngơ ngác của Dung, lớn tiếng la lối tôi:

-Anh đi học mà tóc tai thế này à?

-Dạ....!

-Dạ vâng gì, tóc gì che hết một bên mắt, tính làm độc nhãn à!

-....!

-Lần này còn cảnh cáo, nếu lần sau, tôi cắt chéo lên đầu thì xem anh đi học như thế nào.

Thầy bỏ đi, vẫn lăm lăm chiếc kéo thi hành nhiệm vụ. Chắc lại khối thằng phải khóc dở như tôi. Tóc mái dài lất phất trong gió, khẽ rơi xuống che mắt nay bị một nhát kéo đã trở nên độc đáo hơn. Vểnh ngược lên trên, để lại khoảng trống trước trán. Dung nhìn tôi nửa khóc nửa cười, còn đám học sinh hiếu kỳ bu xung quanh cũng kéo lại chỉ trỏ:

-Một thằng ngu nữa kìa!

-Hahahah!

Xấu hổ, tôi phi thẳng vào lớp, rước thêm một tràng cười nữa. Chúng bạn trời đánh thì cứ măm me lọ keo vuốt, cố vuốt tóc cho tôi dựng đứng lên thành bờm ngựa, nhưng vô phương. Phải công nhận Ông thầy ra tay quá nhanh và quá hiểm độc. Một nhát đao chém ngang, tan tành cả nét đẹp trai tôi dành dụm bao lâu. Chuyện chưa dừng lại ở đó, ngay cả thầy Anh Văn cũng tỏ ra thích thú với bộ tóc máy ủi độc đáo này.

-Bị bò liếm tóc à T!

Tôi xấu hổ dập đầu xuống bàn. Nghe rõ từng giọng cười của từng đứa bạn, và rõ nhất vẫn là thằng lớp trưởng. Cái thằng khốn nạn, dám cười anh hùng sa cơ.

Chính vì thế, tôi ngồi đây, dõng dạc bảo anh hớt tóc ở tiệm quen:

-Anh, húi em quả đầu ba phân!

-Ba phân???-Anh thợ nhìn tôi hỏi lại, tưởng rằng mình đã nghe nhầm.

-Vâng!-Tôi chắc chắn.

-Có thật không, ba phân là ngắn lắm nhé!

Với bộ dạng quả quyết, tôi buộc anh thợ phải thuộc lại câu khách hành là thượng đế treo ở bên cửa. Chiếc Tông-Đơ khò khè lướt trên đầu. Chỉ mười phút sau, chiếc đầu láng tròn trịa hiện ra. Dù soi trong gương, chẳng khác gì mấy người tội phạm truy nã cả. Trả tiền, vui vẻ huýt sao ra về, trong cái lắc đầu ngao ngán của anh thợ hớt tóc. Trên đường về, mấy thanh niên trong xóm còn kéo ra xem, chắc sợ thằng nào vào phá làng phá xóm đây mà!

-Mày.....!

Mẹ tôi nghẹn ngào nhìn thằng con trai, rồi bỏ thẳng đi vào bếp. Ba tôi thì bình tĩnh hơn, một cú liếc nhìn đưa qua. Quét thẳng lên quả đầu mới toanh của tôi, hình như ánh mắt xuyên qua lớp tóc ngắn, đi đến bộ não, kích thích dây thần kinh sợ của tôi lên cực đại. Bữa cơm hôm đó tôi phải lý do đủ hết đưa ra, mong rằng mình không bị tống ra ngoài.

-Do thầy cắt tóc con nên.....nên con phải sửa!

-Thế sao mày cắt đầu này!

-Dạ, dạ, tại thầy cắt sát quá, nên chỉ còn cách này.!

-Thế sao lúc trước tao dặn cắt tóc đi, mày còn cố lỳ!-Ba tôi không giữ được bình tĩnh, thả đũa và bát cơm xuống bàn, trừng mắt nhìn tôi.

-Dạ......tại bận học!

Cũng may phước cho tôi, đúng thật là thời gian qua việc vùi đầu vào sách vở cũng trở thành cái cớ để cho hai vị phụ huynh tha thứ, chứ không dễ lại theo gia phả nhà, ra quỳ kiểm điểm rồi ăn roi. May mà chữ Học cũng đủ sức nặng thuyết phục ba tôi cho nhẹ bớt phần nào.

Tối đó, tôi biệt giam trong phòng, không dám ló cửa ra, chỉ sợ lại nhìn thấy cái quả đầu ba phân mới toanh này, ba tôi lại không kiềm được lòng, tung Đả cẩu bổng lên e rằng phải nằm sấp mà ngủ mất. Tôi ngồi trong phòng, soi gương, sờ sờ cái đầu bóng loáng, mường tượng đến cảnh tượng ngày mai, cái đầu độc này xuất hiện trong lớp. Và Dung sẽ phản ứng thế nào đây.

CHAP 98: VA CHẠM.

Sáng sớm ngủ dậy, trong đầu vẫn còn lắc lư theo giấc mơ đêm qua. Tôi mang quả đầu ba phân rạng rỡ dưới sân trường, bao ánh mắt nhìn trầm trồ khen cá tính, thằng Minh An và thằng Hải sẽ nhìn tôi thầm ghen tị lẫn tức tối khi tôi không thèm ngó lướt qua hai đứa nó. Mập mờ lướt qua tấm gương, tôi soi lại bộ dạng bên ngoài của mình, lấy tay cầm nhúm tóc trên đầu đưa lên:

-Cũng ổn mà sao Ba Mẹ mình làm gắt thế nhỉ?

-Ờ, cũng hơi khác!

-Nhìn gớm quá!

Thế là từ tâm lý thập phần tin tưởng quả đầu, tôi chuyển qua hơi hơi e ngại khi diện quả model đời mới chẳng giống ai lên trường này. Bởi thế vệ sinh cá nhân, ăn uống cấp tốc, tôi hiếm hoi đi cùng giờ với Nhân đen và Nguyệt.

-Mày, sư cọ!-Nhân đen cười lớn và đưa tay sờ sờ đầu tôi, trong khi Nguyệt tế nhị che miệng cười khúc khích.

-Bỏ tay mày ra, dơ cái đầu đời mới của tao!-Tôi đâm cau có, làm thằng Bao công phải cuống cuồng bỏ tay ra.

Vậy là chứng tỏ, cái đầu tôi có vấn đề, dù sao tôi vẫn vớt vát chút hi vọng là những người ý kiến từ tối qua đến giờ chưa kịp thích nghi với sự thay đổi diện mạo của mình.

-Phịch!

Chiếc cặp trên tay Dung cũng rớt xuống cổng trường, khi chứng kiến bộ tóc mới của tôi, quay mặt đi và khúc khích cười. Thằng Nhân đen vơ ngay đồng minh cứ sờ sờ đầu tôi, mân mê dựng từng cọng tóc ngắn củn thổi phù phù. Điên máu, tôi giật chỏ ngay bụng nó, lầm lũi bước đi:

-Đúng là không hiểu gì về nghệ thuật!-Bỏ mặc ba người bạn, hai cô bạn gái tủm tỉm cười và thằng bạn đau đớn chửi bới om sòm, tôi đâm nhanh vào cổng trường.

-Á, em trai........Ớ!

Bà chị Nữ Tặc tắt nụ cười thường trực trên môi, vẻ mặt chuyển qua ngơ ngác, xen lẫn chút bàng hoàng. Rồi bỗng nhiên phá lên cười, trong khi chị Hạnh đi bên cạnh cũng cúi gằm mặt xuống đất, vai rung lên nhè nhẹ.

-Gì nữa?-Tôi đâm tức ra mắt.

-Thất tình, điểm kém nên tu hả em?-Chị Xuyến vẫn một mực thẳng tính không đúng chỗ.

-Hự, em không thèm nói với chị- Tôi quay lưng, bẻ lái bỏ mặc tiếng gọi chọc với theo của bà Nữ Tặc.

Vậy là tôi tỏa sáng theo cách không ngờ. Khi một vài cô nữ sinh lướt qua, đi một mình thì cười. Còn nếu đi theo nhóm, thì cứ xầm xì nhìn tôi chỉ chỉ trỏ trỏ. Đám nam sinh thì nhìn như kiểu đang dò xét một kẻ nguy hiểm đang lảng vảng trong khu vực trường. Từ tư thế ngẩng mặt nhìn đời, tôi bị tạt nước lạnh, lặng lẽ bước đi. Cũng chẳng hiểu hôm nay ông trời muốn hại tôi hay không mà cho hết người này đến người nọ trù dập.

-Ơ, T!-Lần này đến lượt Ngữ Yên.

-Ờ.....thì.....!-Tôi ngước lên mong nhìn được cọng tóc nào đó lất phất hiện ra, nhưng vô ích, chỉ thấy toàn trời là trời. Ngữ Yên nhìn tôi từ đầu tới chân, trở ngược lên và dừng trước cái thay đổi hình ảnh tôi thường ngày.

-Ờ.........!-Ngập ngùng như cá tính của chính cô nàng.

-Sao..?

Tôi mong chờ một lời cứu cánh, dù cho dối lòng cũng được. Nhưng với Ngữ Yên hiền dịu thì có lẽ điều đó là đòi hỏi hơi quá đáng.

-Được, nhưng....hơi ngố!

Hai tay buông lõng, lần này thì khỏi vác mặt nhìn ai luôn. Tự tin mất sạch, quay lưng bẻ lái tiếp, bỏ mặc Ngữ Yên bối rối đằng sau vì không biết mình nói sai ở điểm nào.

Khẽ soi mình ở cửa kính trong cánh cửa lớp. Lần cuối cho những hi vọng, xốc lại khí thế, tôi hùng dũng bước vào lớp. Nhác thấy bóng hình ở cửa, cả lớp theo phản xạ nhìn ra. Thời gian chầm chậm trôi qua, tôi có cảm giác như cả lũ đang bất động. Không khí trong lớp im bặt. Vẻ mặt há hốc của từng người dành cho một thằng đi nhầm lớp hay sao đó.

-Ha ha ha!

---------------------------------

Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.giaitri.pro. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ. 

www.giaitri.pro - Thế giới đích thực trên di động.

---------------------------------

Một tiếng cười phá tan sự yên tĩnh, tiếng cười chết chóc đáng nguyền rủa kéo theo một tràng cười nở rộ đằng sau.

-Ha ha ha !

Tiếng cười tiếp tục đeo bám theo hình bóng thằng nam sinh có quả đầu ba phân đến khi nó về thẳng chỗ ngồi. Con đường từ cửa lớp tới bàn cuối bình thường thì chỉ mất chút ít bước chân mà sao hôm nay nó dài lê thê, lê thê.

-Ngon lành!

-Tao kết quả đầu này!

-Kiểu này thì mày khỏi lo thầy giám thị.

Tất nhiên tụi nó cũng như Nhân đen, sờ sờ vuốt vuốt, thỉnh thoảng cầm được cọng tóc nào cũng thổi phù phù. Mặt tôi đỏ ra, hơi ngại.

-Dẹp, bản lĩnh thì cắt như tao đi!-Sửng cồ tôi đáp trả yếu ớt.

-Á, à...chơi ngông à!-Phong mập cắt ngang lời tôi.

-Thách anh hào à mày!-Linh Vẹo cũng sững cồ lên.

Những phản ứng tiếp theo, với danh sách kéo dài dằng dẵng. Ban đầu là cái lắc đầu ngao ngán của cô dạy Sinh học, kế tiếp là thầy Anh Văn.

-Trọc lên bảng!

-Nhìn anh tôi hết hứng văn chương-Thầy dạy văn học cũng không thể thiếu phần.

Bao nhiêu người cố tình vùi dập khiến trong phút chốc cái đầu của tôi trở thành thảm họa. Từ một nam sinh mạnh bạo, tôi rụt rè né tránh đám đông, không dại gì mua sự chú ý vào người. Đến nỗi giờ ra chơi, thay vì ra ban công hay xuống căn-tin với lũ bạn, tôi nằm ngủ ở cuối lớp, trước khi có bàn tay ai đó vỗ về, nhè nhẹ đánh thức.

-Dậy, dậy nào!

-..Ơ!

-Dậy, cái đầu đẹp thế mà nấp trong góc sao!

Dung nhìn tôi, vẻ mặt phì cười lúc sáng cũng được Nàng cất đi đâu mất. Dù sao sự động viên ấy cũng mang cho tôi sức mạnh tinh thần vượt qua mặc cảm. Trước khi đón chào một số chiến hữu cũng xuống tóc theo cái mốt của tôi vào ngay chiều hôm đó.

Những ngày sau trở thành những ngày dài lê thê với cả đám học sinh trong trường. Thằng nào cũng ngó lịch từng ngày, từng giờ, mong sao nó chóng trôi qua để đón cái lạnh đang tràn về báo hiệu mùa Noel. Nơi tôi ở, Noel ngoài việc quan trọng với các gia đình theo Đạo Thiên Chúa, nhưng là dịp đặc biệt để cho học sinh chúng tôi có một cái cớ chính đáng để xin gia đình đi chơi. Thời gian cứ trêu đùa, vẫn chầm chầm âm thầm trôi.

Ít nhất với đội banh trong lớp, cũng có việc để giết thời gian:

-Tập banh, chọn lại đội chuẩn bị cho giải năm sau!

-Duyệt, lẹ lên mày Hưởng-Phong mập lên tiếng!

Mọi ánh mắt đương nhiên dồn về Linh Vẹo, đội trưởng của đội. Danh sách chính thức được thông qua nhanh chóng, lực lượng bổ sung cho đội năm ngoái thêm thằng Vũ. Có vẻ năm nay các cầu thủ đều vào độ chín của tuổi đời. Thừa kinh nghiệm, và cũng chưa phải chịu nhiều áp lực như năm 12 , cái năm cuối cấp khiến tài năng thui chột ít nhiều.

-Chọn lớp nào đá giao hữu đây!-Kiên cận lại gật gù.

-Còn ai ngoài ý ý nữa-Đám còn lại chỉ tay xuyên qua bức tường sau lưng tôi.

-Thống nhất là 11a10 nhé!

Nhận định rằng đội bạn cũng không phải tay vừa cho chúng tôi bắt nạt, nên việc giao hữu được cất lại, chờ thời cơ bung ra. Trước mắt lớp chúng tôi sẽ tập thể lực và làm quen với nhau. Khi đã có sự chuẩn bị tốt nhất mới đánh tiếng giao hữu. Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, huống gì hạ được lớp bên cạnh là một niềm vui cho cả lớp, thế nên chút tiểu xảo cũng đáng giá lắm.

-Vậy thì chờ đến ngày 24 luôn đi!

-Ừ, sáng đá banh, chiều đi chơi Noel, chắc vui lắm nhỉ!

-Ừm, vậy nhé!

Trận banh ngày Noel sẽ diễn ra trong sự hào hứng hồi hộp của hai lớp, khi lớp hàng xóm nhận lời ngay. Chúng nó cũng chẳng muốn bỏ qua cơ hội, khi muốn chứng tỏ ai là vua của khối 11 năm nay. Không khí nóng lên từng ngày, phần nào xua đi không khí lạnh Noel về. Cao trào và đại diện cho sức nóng của những kẻ thù truyền kiếp phải kể đến tôi và Minh An. Thằng đẹp mã vẫn chưa muốn từ bỏ Dung, thỉnh thoảng vẫn tranh thủ cơ hội:

-Lên văn phòng Đoàn họp cán bộ lớp!

-Bàn việc giao hữu nhé các bạn cán bộ lớp!

Hễ nó có cơ hội thì nó sẽ tận dụng, nhưng kết quả cũng chỉ ra rằng, công sức thằng Minh An là dã tràng xe cát. Dung vẫn dùng bộ mặt băng phong tiếp đãi nó cho qua lệ. Chắc chẳng có ai có tài phá băng qua tôi được. Tôi tạm vượt mặt khẳng định thắng thế với Minh An. Nhưng so về sự đoàn kết thì nó ăn lại tôi. Cánh chim đầu đàn, vị lớp trưởng, cán bộ năng nổ của lớp tôi thì có vẻ hời hợt lắm. Thỉnh thoảng còn buông câu:

-Có mày có khi thua thảm!

-Ngon vào đá mày!

Nó cười khẩy rồi phẩy tay cho qua. Cái kiểu săm soi, lâu lâu đấm một cái làm nhụt chí anh hùng của nó làm tôi thấy Nản. 1-1 cho thằng Minh An.

Không khí đại chiến nóng dần trước giờ diễn ra, nó hoàn toàn phù hợp với những diễn biến trong thời gian thi đấu.

-Á..........á-Tiếng hét của tôi và thằng Minh An cùng cất lên, lần đầu tiên hai thằng tình địch tồn tại điểm chung.

Mỗi thằng ôm chân, lăn qua một góc. Một pha tranh chấp bóng , khiến cả hai va chạm. Trận đấu tạm hoãn trong khi đám đông nhìn hai đứa nhăn nhó. Dung đỡ tôi dậy, lo âu nhìn tôi thở hổn hển. Trán tôi mồ hôi túa ra như mưa. Thằng Minh An cũng chẳng khá hơn gì, đưa tay ấn chân mặt nhăn nhó, cũng thở phì phò.

Bung dây , tháo vội chiếc giày, vội vàng lột phăng đôi tất. Bàn chân sưng tấy lên, đỏ hỏn. Nhăn nhó, tôi cà lết khi hai thằng bạn khinh ra sân. Thằng Minh An thì đỡ hơn, có thể tự tập tễnh đi ra đường biên.

-"Trời không công bằng"!

Nó nhìn tôi, mắt long sòng sọc:

-Đá kiểu gì thế mày!

-............!

-Sao tao hỏi không trả lời-

Nó cầm chiếc giày ném thẳng xuống sân, bực tức thấy rõ. Đúng là cái thằng cùn, va chạm chấn thương thôi, có ai vào banh với nó đâu mà gân cổ lên thế, tôi ngồi im và chẳng thèm tranh chấp mồm với nó. Vẻ mặt nhăn nhó với cái chân bong gân.

-Mày nhớ tao đấy!

-Mày bị ngu à-Tôi không bình tĩnh nổi nữa.

-.........!

Có lẽ trận cãi vã này với học sinh hai lớp còn hấp dẫn hơn trận cầu đang diễn ra với tỉ số 2-1 nghiêng về lớp tôi.

CHAP 99: RA TAY TRƯỚC

Mạch máu nổi rần rần trước mặt, nếu không có sự can thiệp của Phong Mập, chuyên gia dự bị thì có lẽ tôi và thằng Minh An cũng chuyển từ đấu võ mồm sang đấu võ đài thực sự. Làu bàu ngồi xuống, chửi lây qua thằng mập:

-Mày cản tao làm gì?

-Ơ hay, nóng quá-Nó cười hè hè.

-Vỡ hết kế hoạch của tao!

Tôi vứt cái giày ra cạnh đường biên làm tung những hạt cát văng lên người thằng bạn, làm nó thở phì phò, nhổ những hạt vô tình bắn vào miệng:

-Cái thằng, từ từ, thì mày đi bus lên đi.

-Lên cái gì, còn vụ đạp xe.

Thằng mập nhìn tôi, lắc đầu bế tắc. Nó im lặng khiến tôi chẳng biết nói với ai, làu bàu đâm ra quạu với chính mình.

-"Biết thế nghỉ hôm nay cho rồi".

Chẳng là trước đây mấy ngày, lớp tôi, hay chính xác là nhóm tôi đã có kế hoạch cụ thể cho buổi đi chơi chào Noel sớm.

-Vậy là tối chủ nhật, anh em mình đón Noel đúng không?-Hưởng đù vừa nhai đá, vừa phán như nhà chính trị gia.

-Ừm, cũng gần rồi, thứ hai Noel rồi còn gì!-Kiên cận và Trang đồng thanh.

Suy đi tính lại, mọi việc cũng chỉ tới đó. Rắc rối mỗi cái là chẳng hiểu sao thằng Vũ khai sinh ra cái trò:

-Tao đạp xe xuống chở Nguyệt!-Nó tỉnh rủi.

-Mày........điên à-Tôi phản đối ngay!

Đưa mắt qua Nguyệt dò xét xem cái phát ngôn hơi có phần quá đà của thằng đệ tử có đúng hay không. Nguyệt nhìn tôi vẻ lắc đầu chịu thua. Có lẽ là cô bạn tôi không chịu, nhưng cũng vô phương với cái tính cứng đầu của thằng Vũ. Đám bạn thì nhìn nó thán phục, còn riêng tôi nhìn nó với ánh mắt uất ức.

-"Nó mà đạp xe xuống chở Nguyệt, thì mình..".

Kiên cận như nhìn thấu tâm gan của tôi, đưa ánh mắt sắc lẹm xuyên qua hai tròng kính:

-Mày đừng nói cũng đạp xe lên đón Dung chứ!

-Ờ.....thì...!

-Chơi luôn đi, không lẽ thua thằng Vũ-Mr-Xin lỗi của bé Uyên cũng chẳng buông tha tôi.

-Tới đi bác tài-Long con cũng ủng hộ hết mình.

-Thì tao......tao đón mà!

Trước đó, tôi và Dung đã thống nhất là sẽ gặp nhau ở trường, sau đó, tôi sẽ đạp xe chở Dung đi với lớp. Nhưng coi bộ sĩ diện của thằng con trai lại thay đổi tất cả. Cũng hay, có khi Dung lại bất ngờ với tấm chân tình đạp xe mấy cây số đón Nàng cũng nên.

Vậy mà giờ, với cái chân sưng tấy và bắt đầu ửng đỏ, thì việc đạp xe một mình cũng đã là một khó khăn lớn, huống gì là chở thêm một người nữa.

-"Xong, đạp với chả xe".

Trận cầu tâm điểm của ngày chủ nhật cũng khép lại với trận thắng sít sao 3-2 cho lớp tôi. Lớp chúng tôi hò reo vì áp đảo được lớp bên cạnh. Ganh đua nhau dữ dội nên thắng một trận đá bóng cũng là một niềm vui lớn rồi. Nếu không có buổi đi chơi chiều nay thì có lẽ ngày hội 11A11 chắc cũng phải diễn ra mất.

-Ra uống nước mía rồi về lẹ. Chiều còn đi!-Nhân đen vỗ vai tôi, định dìu.

-Tao đi được mà!-Nhác thấy bóng Dung xuất hiện, tôi phải làm ra vẻ cứng rắn lắm.

-Có sao không? Cái..chân!-Dung nhìn ra vẻ thương xót, làm cho tôi chỉ xoa đầu cười hề hề.

Để mặc đám chiến hữu lon ton chạy ra quán nước mía cạnh trường giành chỗ, tôi cà nhắc lết theo. Mồ hôi đổ ướt cả chiếc áo vừa mới được hong khô. Màu mồ hôi hòa với màu đỏ thẩm của màu cờ sắc áo lớp nên nhìn càng tăng thêm vẻ mệt nhọc. Dung đi bên cạnh, chẳng nói gì, ánh mắt cứ dán chặt xuống cái chân vừa bị thương.

-Đau không?

-Không, có người đi bện cạnh nên hết đau!

-Xí, ai đi bên cạnh cũng hết đau chứ gì?

-Không, có cái cô gì tóc ngang vai xấu xấu mới hết thôi-Tôi nghếch cái mũi lên trả lời tỉnh bơ.

-Dám nói ai xấu?-Như thường lệ, cái càng cua chuẩn bị cho cú véo ngang sườn ấy lại được đưa lên. Tôi xoay mặt ra vẻ úy kị dữ dội lắm.

Và nhờ cú xoay mặt ấy, tôi nhận ra hai chúng tôi không phải là những người về muộn nhất trong sân trường vắng lặng lúc này. Ba người hay chính xác là ba đứa con trai đang dòm những hành động của tôi và Dung. Minh An và hai thằng học sinh mới lớp nó đang âm thầm theo dõi tôi.

-"Muốn dứt điểm à!".

Một tâm trạng lo âu chạy dọc sống lưng. Cảm giác sợ hãi xuất hiện. Bị ăn đòn thì hiển nhiên có chút sợ, nhưng nó không đủ để gây cho thằng cứng đầu như tôi cảm giác như thế này. Đưa mắt qua nhìn thiên thần nhỏ bé, đây mới chính là nguồn cơn.

Dựa vào những tình tiết trước đây cộng thêm sáng nay, tôi đủ hiểu rằng cái thằng đẹp mã đang ép mình sau tán cây cạnh thư viện đang mong chờ gặp tôi để nói cho ra lẽ. Và chắc ăn hơn, có thể hai thằng học sinh mới lớp nó sẽ là cánh tay đắc lực trong công cuộc "đuối lí làm cùn" của nó. Vậy việc Dung có mặt ở đây sẽ là một trở ngại cho cả nó và tôi.

Hiển nhiên, tôi thừa rõ, với cái thằng đẹp mã thích nhiều người con gái này, Dung vẫn là mục tiêu số một của nó. Nó không ngu tới mức sẽ ra thượng cẳng tay, hạ cẳng chân với tôi khi có mặt Nàng. Điểm trừ về hình tượng này sẽ là hơi nhiều, trong khi tôi vẫn luôn dẫn đầu không muốn nói là độc tôn. Chắc nó sẽ chờ một cơ hội thích hợp để ra tay. Nhưng biết đâu đấy, lỡ nó lên cơn điên, như vụ Ngữ Yên gần đây nhất, thì Dung sẽ bị vạ lây.

Trí óc bắt đầu mường tượng tới những hoạt cảnh khác nhau, tôi bị đánh, và Dung cũng bị hai thằng tay chân của thằng đẹp mã vô tình dính đòn lây. Hoặc là ba đứa nó đánh tôi bầm dập, Dung có khả năng nhảy vào che chở và bị ăn đòn oan. Đằng nào cũng là liên lụy, vậy cách sáng suốt nhất ở đây là gì?-"Đuổi Dung đi"!

-Vậy lí do?

Trong khi tôi mải mê theo đuổi những kịch bản trong đầu, Dung thấy tôi trầm ngâm nên hỏi trước:

-Sao vậy?

-Ừ, không......không có gì?-Vậy thì nhanh lên, còn kịp cho buổi chiều.-Dung nở nụ cười mà đâu biết chính Nàng đã gợi ý cho tôi một lý do hoàn hảo.

Buổi chiều, Noel, nếu tôi không tham gia? Chắc có lẽ ngoài đám anh em chiến hữu đang ào ào ngoài quán nước mía kia, Dung sẽ là người bực tức hơn cả.

-Ờ, chiều......e rằng..!

-E rằng sao..?-Dung bắt đầu hỏi khi có linh tính mách bảo.

-T...không tham gia được!

-Tại sao?

-Không thích, thế thôi!

Chẳng cần nói nhiều, với cá tính của Dung, việc trả lời theo kiểu đuối lí của tôi coi như đã va chạm ít nhiều tới Nàng. Đi với Dung, không thích, vậy chứng tỏ tôi đang có tâm tình nào khác, hoặc giả chăng, tôi đang đóng vai một thằng khơi trò rồi "ôm con bỏ chợ", chẳng đáng mặt tí nào. Gương mặt thánh thiện của Dung từ từ chuyển qua lạnh ngắt. Bước chân luôn song hành với cái chân bị thương nay vội vã bước nhanh hơn. Cuối cùng Nàng bỏ tôi lại khoảng sân trường vắng lặng, bóng hình khuất sau dần cánh cổng trường. Coi như hoàn thành kế hoạch, tôi ra tay trước thằng Minh An để cho Dung khỏi liên lụy. Hậu quả ra sao thì tính sau.

Chỉ chờ có thể, ba cái bóng sau tán cây cạnh phòng thư viện nhanh chóng bước ra. Cơ hội tốt với chúng nó. Hẳn nhiên trong thâm tâm ba thằng phục kích chắc sung sướng lắm,vì chính tôi đã gỡ bỏ cái rào cản mà thằng đẹp mã đầu têu đang e dè. Giáp mặt giữa sân trường vắng, ánh nắng chiếu rọi cả hai bên.

Nó hếch hàm nhìn tôi, nụ cười âm hiểm nở trên môi:

-Sao mày, vụ sáng nay tính sao?

-Chẳng sao cả?

-Mày còn chối hả!

-..........!

Nếu là tôi cách đây mấy tháng thôi, có lẽ những lời nói đáp lại đã diễn ra bất chấp kết quả ra sao. Nhưng tôi hôm nay, người đã cảm thấy mình lớn hơn một chút trong tình yêu với Dung không thèm đôi co với chúng. Có lẽ nào, tình yêu làm con người ta yếu mềm, hay là nó mang tới cho chúng ta những thứ bận tâm hơn cái sĩ diện hảo trong vụ đánh nhau.

-Câm như hến thế?

-Ý mày muốn sao?

Nó xách cả hai bên cổ áo của tôi lên, hét thẳng vào mặt:

-Mày thích sao, cái vụ sáng nay!

Cái thằng đẹp mã có phần ẻo lả này nói nhiều thấy sợ. Con trai mà dây dưa, thích cãi võ mồm hơn là giải quyết nhanh gọn. Tôi im lặng cười nhạt, mặt né sang một bên để né "mưa xuân" từ miệng nó bay ra. Cái lí do bịa ra vụ sáng nay chứ tôi thừa biết, nó căm tôi vụ dám nẫng tay trên chuyện tình cảm với Dung lắm.

Cánh tay nó đưa lên, tôi giật mình ngửa mặt về sau, nương theo hướng cú đấm mà né. Khẽ sượt qua mũi, hơi ê ẩm.

-Coi như tao cảnh cáo mày, nhớ mặt tao đấy!

Minh họa cho cú đấm của thằng Minh An là hai cái mặt cười tỏ vẻ sung sướng của hai thằng lớp bên cạnh. Mấy cái thằng đi theo để bảo vệ nó, phòng trường hợp tôi nổi đóa, đánh ngược lại thằng Minh An đây mà. Nhưng rất tiếc, sự có mặt của tụi nó là thừa thãi, tôi chỉ đứng, đưa tay quệt ngang cái mũi vừa bị cú đấm sượt qua. Không tỏ ra vẻ gì sẽ trả đòn. Bản mặt vẫn lầm lì nhìn từng thằng.

Như ông sếp, nó khoát tay vẫy hai thằng vệ sĩ im lặng nãy giờ về theo nó. Cái tướng lết thết cái chân bị thương như kiểu nó còn bị nặng hơn tôi gấp vài lần. Hai thằng lính mới lớp hàng xóm còn quay lại ném cho tôi một cái nhìn thách thức.

-"Tao không thèm chấp".

Nén cơn tức giận lại, tự mình mang theo tư tưởng lạc quan. Coi những gì xảy ra chỉ như một chuyện va chạm nhỏ bé thường ngày. Với tôi, nó chẳng đáng để mình phải bận lòng. Đánh nhau giữa sân trường nguy hiểm với hình thức kỉ luật. Và hơn nữa, tôi không muốn mình lết cái thân tàn này ra quán nước mía để gặp Dung với vài chỗ bầm tím, hoặc có vài vệt máu trên khuôn mặt. Những thứ chỉ đổi lại nước mắt và sự lo âu cho cô thiên thần bé nhỏ của tôi.

Thứ mà tôi suy nghĩ nhiều là về cách giải quyết

-"Khổ, con gái giận"!

Bằng chứng là vừa ra tới quán nước mía là tôi nhận ngay một cú nhìn lạnh băng của Nàng. Cười khổ lắc đầu với ánh mắt tò mò của chúng bạn.

-"Coi bộ chiều nay, nén đau thương mà đạp xe lên rồi!"

CHAP 100: XE ĐẠP ĐÔI

Trở về nhà với cái chân thương tật, nhanh chóng chào Mẹ đang nấu ăn bữa trưa, tranh thủ phóng thẳng lên nhà trên chui tọt vào phòng. Gì chứ chìa cái chân sưng tấy ra trước mặt thân mẫu thế nào cũng ăn chửi té tát. Từ cửa phòng, luồn qua cánh cửa nhà trên, đi vòng xuống nhà tắm. Phải nói là cực khổ đủ bề.

Vớ ngay chai thuốc bóp được chôm chỉa từ cái hũ thuốc lớn của Ba, đóng chặt cửa phòng, thở phào nhẹ nhõm rồi bóp lấy bóp để. Miệng lầm bầm khấn như thầy trừ tà:

- "Chiều nay đừng có mưa nghe!".

- Vái ông trời chiều đừng mưa!

May mắn là trong lúc dọn cơm, cắn răng ráng giữ tướng đi bình thường như mọi ngày, trong lúc ăn cũng nhờ cái bàn che đi ít nhiều nên Mẹ tôi cũng không để ý lắm. Buổi trưa diễn ra suôn sẻ.

- Anh, có nhà không?

- Chi vậy, đá banh à?- Ông anh cùng xóm hào hứng.

- Banh bóng trưa cho nổ đầu à, việc khác!

- Việc gì, mày nói đại đi, úp úp mở mở cái gì!- Giọng bên đầu dây ỉu xìu trông thấy!

Chẳng qua cuộc điện thoại này cũng là nhờ vả. Từ năm lớp 10 đã được đi học bằng bus nên xe đạp với cá nhân tôi là một vật dụng không cần thiết để tồn tại. Chiếc ngựa sắt đi từ thời cấp hai chắc cũng trở thành đống sắt vụn phủ đầy mạng nhện trong kho nhà. Giờ mà đạp lên tới trường, chắc mỗi thứ văng mỗi nơi quá.

- Cho thằng đệ mượn con chiến mã!

- Mượn xe đạp chi?

- Mượn đi công chuyện chứ gì, hay là sợ xước xe!

- Vớ vẩn, giờ qua lấy đúng không!

Vậy là xong phương tiện đi lại. Cúp điện thoại thở phào phần nào, tôi nhanh chóng chui tọt vào phòng, tăng liều lượng thuốc chữa trị, bóp bóp cái chân thêm lần nữa, dù thực tế thì hai lần như vậy công hiệu cũng chẳng tăng phần nào.

- Con xin phép đi đến 10h nha Mẹ!

- Đi đâu mà 10h!

Chỉ cần nghe giọng điệu thôi là đủ biết Mẹ tôi không đồng ý lắm về việc bỏ bữa tối và lọt tọt 10h tối có mặt ở nhà. Viện cớ lí do đi chơi với lớp và có mặt Nhân và Nguyệt nên cuối cùng cũng nhận được cái gật đầu của Mẹ. Vui vẻ quần áo chỉnh tề và bước ra khỏi nhà.

Đường dẫn xuống mấy khu nhà xóm dưới vắng tanh. Nhân và Nguyệt chắc cú rằng chiều nay tôi không có mặt nên cũng đã đi từ trước. Càng tốt, thế thì càng bất ngờ. Cà nhắc đi từng bước xuống tới khu nhà cuối xóm, rẽ vào hàng dâm bụt cao ngang đầu người, bên trên uốn thành cánh cổng, nhìn tươi non đẹp đẽ trong không khí hơi se lạnh.

- Đây, ngựa chú mày đây, đi về toàn vẹn để anh mày còn đi tán gái!

- Rồi, rồi, em sẽ trả- Tôi đáp ậm ừ cho qua lệ, nhìn con mini Nhật màu xanh da trời vẻ vừa lòng lắm.

Ngồi lên xe nhấn pê- đan xuống, cơn đau xuyên từ bàn chân lên tới não, làm mấy dây thần kinh co rút cả cơ mặt. Ông anh cuối xóm nhìn tôi cũng phát hoảng cả lên:

- Mày bị sao thế, đau bụng hay sao mà mặt mày như thế kia- Lão đưa mắt nhìn từng giọt mồ hôi đang thi nhau đổ ra trên khuôn mặt tôi.

- Đau cái gì, phỉ thui cái mồm ông. Thôi em đi, mai trả xe sẽ hậu tạ.

Khẽ đưa tay vẫy chào ân nhân. Vòng xe đạp bắt đầu lăn bánh trên con đường quen thuộc từ thuở bé. Vừa đi vừa nghêu ngao hát, cho đỡ buồn cũng như quên đi cơn đau. Trong đầu mường tượng ra cái cảnh Dung xúc động như thế nào khi tôi thắng con ngựa Nhật này trước mắt. Chắc lúc đó mình vĩ đại lắm. Và rồi Nàng sẽ ân hận ra sao khi buổi sáng trót giận hờn vu vơ với một thằng có trách nhiệm như tôi:

- Cho Dung xin lỗi nhé, sáng nay...lỡ lời!

- Không sao, T quên rồi- Và lần nữa Nàng sẽ cảm kích tôi bởi tinh thần đại hiệp không lo nghĩ mấy chuyện lăn tăn nhỏ nhặt.

Vinh quang nào cũng có máu và nước mắt, anh hùng nào cũng khó qua ải mỹ nhân. Chẳng hiểu đi được chút ít thì mồ hôi đã đổ ướt cả lưng áo, tóc tai bết hết cả lại. Thứ nhất cũng là vì nén đau, thứ hai cũng vì lâu lắm chưa đạp xe nên sự bền bỉ đường trường là một yêu cầu quá cao. Không khí hơi se lạnh, nên chiếc áo khoác bên ngoài trở nên vướng víu. Chính vì thế, cứ khi nào nóng bức vì mồ hôi, tôi dừng xe cởi chiếc áo khoác ra. Đạp được một khúc, gió lùa vào da gà nổi lên thì lại mặc áo khoác vào.

- Biết thế đi bus cho khỏe.

Cứ tình trạng này có khi lên đến nơi, tôi lại trở thành thằng ngu trong mắt anh em mất. Cứ thế, sau năm bảy lần cởi áo rồi mặc lại, cánh cửa màu xanh nhà Dung cũng từ từ hiện ra trước mắt. Xe đạp dựng lấp đầy khoảng sân trống thường lệ. Nhìn số lượng thì chắc cũng gần hết lớp mất. Thở một hơi dài, tống được phần nào mệt mỏi vì tự hành xác nãy giờ, tôi dắt xe len qua cánh cổng được khép hờ.

- Ơ....!

- Sao mày bảo không đi?

- Mày, thằng khốn!

Đám bạn nhao lên dồn ép hỏi han, cứ như lâu lắm được thấy mình vậy. Tiếng ồn ào ngoài sân kéo thêm vài gương mặt tò mò ló ra.

- Dung, ra đón thằng T!- Phong mập rống lên mặc cho tôi đưa tay lên suỵt nó!

- Ôi, mình ơi, để em dắt xe cho- Long con và Linh vẹo chạy ra ẻo lả!

Thảy chiếc xe cho hai thằng bạn, tôi như thằng ăn trộm, khép nép đi vào nhà Nàng. Cơ man kiểu ngồi đứng đầy rẫy hiện ra. Bên kia thì đàn hát tập dợt, bên góc nhà thì xì lác búng tai, rồi thì cờ cá ngựa....muôn hình vạn trạng. Khẽ lách qua đám đông, ngồi phịch lên cái đùi thằng Mập làm nó la oai oái. Đồng hồ cũng điểm 3h chiều.

- Giờ thì phân công ra, nhóm đi chợ, nhóm ở nhà chuẩn bị.- Lớp trưởng ra uy, cầm tờ giấy dài dằng dặc những món ăn phân công từng nhóm.

- Nhóm đi chợ:Phong, Linh, Nhân, Hà, Hiền, Quỳnh.....!

Danh sách dài dằng dặc được kết thúc bằng tên của tôi. Cái thằng cũng biết chọn lúc lắm, bắt thằng thương binh đi chợ mới chịu chứ. May sao là Dung cũng tinh ý nên chuyển tôi qua nhóm ở nhà với cái nháy mắt đầy ý tứ.

- Rồi, thống nhất vậy, tiến hành đi!

Ai thì tôi không biết, chứ riêng cái nhóm ở nhà, tôi sướng như vua. Dung bắt tôi ngồi trên ghế, không được chạy lung tung, với cái lí do to bự chảng:

- Bị đau chân nên T ngồi đó!

Chủ nhà lên tiếng thì chẳng đứa nào dám hó hé ý kiến gì. Nàng mang rổ hành khô và tỏi lên ngồi cạnh tôi và bắt đầu mở lời:

- Sao không đi bus?

- Sợ đi bus rồi có người lại bảo ôm con bỏ chợ!

- .....!

Chả hiểu tính toán trước, mơ mộng đủ kiểu, mà giáp mặt với nàng cũng phải chọc ngoáy được mấy câu. Dung ngồi im, khẽ đưa mắt nhìn xuống chân tôi, mặt buồn so. Vẻ mặt ấy làm tôi bối rối:

- Nói chứ lâu lắm chưa đạp xe, lâu lâu đổi gió ấy mà.!

- Xin...lỗi T nhé!

- ......!

Câu xin lỗi ngập ngừng được đưa ra, càng làm cho không khí thêm bối rối. Nhưng hành động của nàng thì nhanh chóng dứt khoát hơn:

- Nè, coi như đền bù!- Cái thanh kẹo bạc hà được chìa ra.

- Uầy, coi như cô nương biết điều không thì....!

- Thì sao.....!

- Thì như này nè- Tôi giở bộ mặt dê cụ khả ố hù nàng..

Chẳng hiểu sao hình như mắt tôi ngân ngấn nước, không biết vì hành bay vào mắt hay là do hạnh phúc quá đỗi chăng. Sự ưu ái của Nàng khiến tôi trở nên đặc biệt, là người mà nàng luôn quan tâm. Trước mặt mọi người là một cô nàng luôn bình tĩnh, cứng rắn và cá tính, nhưng với tôi, đó là Dung dễ thương, biết giận hờn như bao người con gái khác. Nhưng ở nàng, có điều gì đó đặc biệt, nổi trội và tỏa sáng hơn những người còn lại đó. Đặc biệt riêng với tôi.

Nhóm đi chợ cũng trở về sau hơn một tiếng mua sắm cò kè, tay xách nách mang đủ thứ. Tiếng nói tiếng cười, tiếng đùa giỡn làm căn nhà vốn yên tĩnh nay ồn ào náo nhiệt thu hút ánh mắt tò mò của người qua lại. Tôi vẫn được ưu tiên đặc biệt, nay đi lại lăng xăng, thỉnh thoảng được Dung cho nếm thử những món ăn mà Nàng nấu. Vừa ăn vừa nháy mắt với thằng Phong Mập mặc cho nó vừa ghen tị vừa thèm.

6h tối, không khí nhộn nhịp cho lễ Noel cũng bắt đầu. Những dàn đèn nhấp nháy cũng những nhà theo Đạo Thiên Chúa cũng được thắp sáng. Ngoài đường sự nô nức cũng được thể hiện qua từng nét mặt. Đâu đó vang lên bài ca mừng giáng sinh quen thuộc mà bất kì ai cũng từng nghe qua. Nó làm cho bên trong nhà tăng thêm sự nô nức và hối thúc mọi người nhanh tay. Không khí se lạnh lùa vào, đúng theo kịch bản Noel đẹp nhất.

- Giờ ăn ở đây hả?

- Chứ sao!- Một bạn nữ lên tiếng đáp trả Kiên cận.

- Hay là mang lên đồi đi!

- Đồi á hả, được không, cực lắm!

- Thì đông người mà, lên đó cũng gần nữa!


XÂY DỰNG MỘT WAP MIỄN PHÍ
TRÊN DI ĐỘNG

WWW.GIAITRI.PRO

Snack's 1967