Chap 17:
Sáng hôm sau khá ngắn vì 9h e mới ngủ dậy… Đánh răng rửa mặt rồi xuống dưới đường làm bát phở… Ăn xong nghĩ bụng cũng trưa mnr, đánh thêm đĩa mì xào cho nó chắc dạ… Dù j ngày hôm nay cũng khá quan trọng... No nê thì e lên phòng lấy đồ rồi trả phòng luôn. Đi bộ dạo 1 vòng cuối cùng e ngồi xuống uống nước ở 1 quán gần đoạn Huy Liệu j đó (hay là Huy Hiệu, thím nào confirm đê). Đến tầm 1h thì Robert gọi điện cho e, bảo là xuống gần đến nơi rồi... E hỏi bà hàng nước cái địa chỉ rồi đọc cho Robert. 20p sau thì 1 con Civic xồ đến =)) Bước xuống xe là Robert và bạn a ấy. 3 người vừa uống nước vừa nói chuyện. Anh bạn kia tên là Nick, bạn đồng nghiệp với Robert, bây h vẫn đang dạy ở trung tâm ấy. 2 anh chàng ở cạnh phòng nhau nên nói chung là cũng thân thiết, cũng đc xếp vào diện người trong cuộc
Kế hoạch thì đơn giản thôi.. Chờ thời cơ bố mẹ T đi vắng e sẽ cứu T ra.. Robert sẽ đưa T xuống HN để bay chuyến 11h30 đêm.. Thủ tục thì Robert lo cũng tương đối ổn thỏa.. Nghe anh ấy nói thế thôi chứ trong lòng e vẫn lo ngay ngáy ấy... Đâu phải cứ nói là làm đc, và đâu phải cái j cũng theo ý mình....
3 thằng cứ thế ngồi đợi… Thời gian càng trôi nhanh mọi người càng sốt ruột… E nóng lòng gọi cho chú Tú, vì lúc ấy cũng 3h chiều rồi…
Tuuuu…. Tuuuuu…. Mãi chú Tú mới nhấc máy..
- Alo chú ạ…
- Ừ sốt ruột hả… Chú cũng lo quá… Bố T đang họp ở công ty… K biết bao h mới xong nữa… Chú vừa trốn ra nghe đt đây.
- Hic.. vầng… bao h họp xong chú báo cháu 1 câu để cháu về nhà T chuẩn bị…
- Ok cháu… Thế nhé chú vào họp tiếp..
Thế là lại ngồi chờ… Trong lúc chờ e cũng nói chuyện thêm với Robert. Anh cũng kể nhiều về chuyện tình yêu giữa anh vs T. Nhưng e nhớ nhất là chuyện T ngất ngay trong vòng tay anh khi 2 người đang đi chơi vs nhau trên Sơn La. Lần ấy có lẽ là Robert lo lắng nhất, cũng may vào nằm viện 1 lúc T tỉnh lại. Nhưng cũng từ đấy Robert chú ý chăm lo sức khỏe của T.. Rối loạn tiền đình k gây nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà rất phiền phức… Vả lại, đang đi xe máy trên đường mà lăn ra thì… Thế nên sau đấy Robert mới học đi xe máy
Trời càng về chiều… Phải tầm 4 rưỡi rồi… Bọn e tháo giầy, ngồi bệt ở bãi cỏ ngay gần nhà T. Mặt trời lúc ấy đẹp cực… Miền núi mà… Không khí trong lành, hoa hoét nở tứ tung… Lại được ánh xế tà chiếu vào, e cứ ngồi ngắm ngẩn ngơ ấy…
Nhưng rồi thì cảm giác sốt ruột lại mò về… Robert cũng vậy… Ngón tay cứ bóp vào nhau, đến là đáng thương… rồi Robert quay ra bảo e là cho dù chuyện này có k thành công thì Robert cũng cảm ơn e nhiều.. E cười xòa bảo Robert yên tâm, mọi chuyện sẽ ổn…
Ổn… Lại ổn.. Trong lòng e không thấy ổn lắm… Mà cứ phải nói vậy cho Robert yên tâm… K biết nếu nói ra rằng e cũng yêu T nhiều lắm thì anh ấy có còn thân thiện tử tế vs e k… Còn e nữa chứ… T sắp đi rồi… Mọi chuyện đã an bài rồi… T sắp xa chẳng biết bao giờ về. Liệu có lúc nào trong cuộc đời này, nếu e và T xa nhau mãi, T có bao giờ nghĩ lại, và nhận ra tình cảm của e k…
Đang nghĩ ngợi linh tinh, lúc hi vọng cũng dần cạn kiệt thì chú Tú gọi. E vội bắt máy:
- Alo cháu nghe đây ạ!
- Ừ họp xong rồi cháu ạ… Ông ấy đang trên đường về đấy…
- Nhưng mà muộn thế này rồi, k biết có đi nữa k ạ…
- Ừ chú cũng đang lo… Cháu cứ nghe ngóng tình hình xem thế nào rồi báo chú…
- Dạ vâng…
E bỏ đt ra nhắn cho T 1 tin:
- Bố e sắp về. Liệu có đi nữa k?
Tin nhắn trả lời đến ngay:
- E cũng k biết… E lo quá a ạ..
- Ừm k sao đâu… Cứ chuẩn bị sẵn nhé…
Vừa lúc ấy thì ô tô của bố T hiện ra. Mẹ T đã sẵn sàng quần áo, vội vàng bước ra leo lên xe. Con Camry nhanh chóng khuất sau bãi đất đằng xa…
E lập tức gọi Robert và Nick đánh xe đến gần nhà T, quay đầu sẵn sàng. Rồi e gọi vào máy T:
- E nghe đây ạ.- giọng T vẫn thì thầm.
- Cô giúp việc đâu hả e?
- Cô ấy đang xem TV dưới phòng khách ạ.
- Có trốn được ra không e?
- E cũng k biết nữa.. Lỡ mà bị phát hiện thì…
- Thôi đc rồi e đợi a 1 lát. Chuẩn bị đi nhé.
Nói rồi e quay ra bàn 1 kế với Robert…
Kính coong… Kính coong… Trước cổng nhà t là Robert, với chiếc ba lô to sụ anh ấy gói ghém đồ về nước… Tất nhiên e và Nick đã nép vào 1 góc. E nháy máy bảo T chuẩn bị ra. Cô giúp việc ngỡ ngàng ra mở cổng thì Robert hỏi luôn:
- Can you show me the way to.. – 1 tràng dài tiếng Anh như vậy làm cô ấy choáng. Mãi 1 lúc sau khi nhìn tay Robert chỉ vào bản đồ thì cô ấy mới à lên 1 tiếng rồi chỉ trỏ về mấy con đường đằng xa gần núi. Robert cau mày tỏ ý k hiểu j cả.. Thế là cô ấy lại vất vả giải thích lại… Cuối cùng, vã hết mồ hôi mà Robert vẫn (giả vờ) k hiểu, cô ấy đành ngồi thụp xuống đất, lấy cái que chỉ dẫn ra đất.
Thời cơ đến rồi, e vẫy ngay T ra hiệu chạy ra… Từ nãy đến giờ T đứng nép ở góc cửa, thấy e vẫy liền xách túi chạy ra. Chạy kiểu vừa cúi người, vừa nhón chân, giờ nghĩ lại thấy buồn cười thế. Nhưng mà lúc ấy thì chả nghĩ đến đấy… T chạy ra đến cổng thì Robert cũng để ý, lấy người che che cho T chạy ra, miệng vẫn giả vờ trả lời mấy câu hướng dẫn huyên thuyên của cô giúp việc.. E kéo ngay T vào con ngõ… T thở hổn hển, người run lên…
E lại lấy tay đặt lên vai T trấn an:
- Ổn rồi e ạ… Yên tâm…
Một lát sau thì Robert vội vàng quay lại. Cả 3 nhanh chóng lên ô tô đi về phía Hà Nội.
Trên xe, T và Robert ngồi nói chuyện với nhau suốt. Về khoảng thời gian xa cách… Cả về những thủ tục chuẩn bị lên đường nữa… E ngồi ghế trên chẳng nghe được cái j, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ…Mặt trời đang dần lặn sau cánh đồng xa tít tắp… Ánh đỏ chiếu vào gương chiếu hậu một màu buồn tẻ… Đó là lúc e biết mọi chuyện sắp đến hồi kết thúc….
Chap 18:
Chiếc ô tô cứ đi vô định trên cung đường Hà Nội – Mộc Châu. Trời tối thật khó đoán định đã đi đến đâu hay còn bao lâu nữa… CHỉ biết rằng Hà Nội mỗi lúc 1 gần hơn, và T thì mỗi lúc 1 xa… Gặp Robert là T như thể quên mất sự hiện diện của e… Chỉ đôi lúc hỏi thăm tình hình vài ba câu, e cũng ậm ừ rồi để cho 2 người thoải mái tâm sự…
Đến Nội Bài, lúc ấy phải 8h hơn rồi… E rút đt gọi cho chú Tú thì chú tắt máy ngay. Đành nhắn 1 tin: “Bọn cháu đã đến sân bay”. K biết ở nhà T mọi chuyện như nào rồi… Cứu đc T mà e vẫn còn lo quá… 11 rưỡi mới bay, còn quá nhiều thời gian luôn… T theo Robert nhanh chóng vào trong hỏi việc làm thủ tục. E và Nick đợi ở ngoài, đành kéo nhau đi kiếm cái j ăn… Nick nói tiếng Việt tốt hơn Robert, từ ngữ dùng cũng thông dụng hơn, 2 thằng bọn e cũng nói nhiều chuyện lắm…
- E đang học trường j thế?
- Dạ e học ĐH X.
- Cùng lớp vs T luôn hả?
- Dạ vâng… Cũng có thể gọi là bạn thân ạ.
Nói đến 2 từ bạn thân mà sao e thấy lưỡi mình trôi chảy lạ thường, trong tâm trí chỉ hơi gợn lên chút đắn đo.. Ừ, có lẽ thế vui hơn
Nick cũng kể mấy chuyện mà anh chứng kiến giữa T và Robert, chủ yếu là chuyện vui vẻ hạnh phúc. Nghe như 2 thằng phù rể đang ngồi nói chuyện vs nhau trước lễ cưới của đôi bạn mà mình chơi thân vậy…
Đến tầm 9h, ăn xong Nick nhanh chóng ra tính tiền. Bọn e ra ghế ngồi chờ, cả 2 cũng khá là mệt mỏi, cả ngày lăn lộn rồi còn j… 1 lát sau thì điện thoại rung lên bần bật, là chú Tú gọi…
- Dạ cháu nghe.
- Ừ k ổn rồi cháu ạ… Nhà cái T phát hiện ra 2 đứa định trốn sang Đức rồi. Giờ đang trên đường xuống HN. Gọi cả chú đi cùng đây.
- Thật ạ?????? Chú gọi cho cháu thế này có sao k ạ?
- Ừ… Ông bà ấy đang vào nhà thằng tay chân của ông ấy gọi quân đi cùng.. Mà sắp bay chưa?
- Dạ 11 rưỡi cơ ạ.
- Ừ ừ thế nhanh lên nhé. Chú cúp máy đây..
Chưa kịp “vâng ạ” thì đá “tút tút” con mẹ nó rồi….
E cất đt mà lòng như có lửa đốt… Nguy hiểm quá… Việc đã đến nước này mà k thành công thì nguy to.. Tâm trí thì đang rất rối, vậy mà lúc T và Robert đi ra e vẫn phải tỏ như là mọi việc suôn sẻ. Thủ tục cũng tương đối ổn thỏa rồi, giờ chỉ có ngồi chờ thôi. Chờ máy bay cất cánh, hay chờ bố mẹ T đến đòi con gái về… Thật sự hoang mang vô cùng…
……………..
Thời gian cứ thế trôi đi trong tâm trạng thấp thỏm của e, sự luyến tiếc của T và niềm hồ hởi xen lẫn âu lo của Robert… 4 người cứ thế ngồi ở băng ghế dài, k ai nói vs ai câu j… Chỉ thỉnh thoảng Robert cầm tay T siết nhẹ thể hiện chỗ dựa đáng tin tưởng… Có thím bảo nhỡ Robert thay lòng đổi dạ thì T bên đấy sẽ khổ, tình cảnh sẽ rất éo le… Phải.. Nhưng có 1 chuyện này mà đến bây h e mới kể, và e tin quyết định giúp Robert của mình k hề sai. Và thực tế, rất may mắn, đã chứng minh là đúng.
Trở lại thời e vs T còn hay chat vs nhau trên fb nhé… Tự dưng nói chuyện về vấn đề tình dục j j ấy (các thím đừng nghĩ e bậy bạ nha, tại đang bàn luận về 1 sự vụ j đó thui)… E mới buột miệng bẩu:
- Công nhận bây h chúng nó làm xấu mặt con trai thật
- Sao?
- Thì đấy… Thằng nào yêu cũng đòi xh rồi ct… Mất mặt thật, hại đời con nhà ngta…
- Xì… Ny tớ (hồi ấy vẫn còn cậu-tớ nhé) k giống số đông, may quá
- Là sao? – tự dưng nhắc đến ny, e nóng mặt tò mò vãi.
- Đừng nói vs ai đấy nhé.
- Ừa, yên tâm
- Có lần hun nhau, t chủ động mà a ấy ngăn tớ lại. Nghiêm mặt quát tớ là ngốc.
- Là sao?
- A ấy giữ cho tớ thôi. Bảo là cứ yêu a mãi như này được rồi… “Chuyện kia để khi nào a giàu, đeo vào tay e cái nhẫn cưới kim cương đã”. Đấy nguyên văn thế….
Đấy, nguyên văn thế các thím ạ… Mấy lần tiếp xúc, nói chung e cũng có chút cảm tình vs Robert, chứ k hề có ý đồ thù địch, như kiểu “thằng cho này nẫng tay trên của tao” hay dư lào cả… Lúc nào trong thâm tâm e cũng quý Robert và T, mong 2 ng` hạnh phúc…
Trở lại đoạn cuối nhé… Lúc ấy, chính xác là 11h kém 15, tại e nhìn đồng hồ ở cửa hàng lưu niệm. Chỗ tiền còn lại, gồm 1 ít tiền ăn của tháng vs lại tiền thằng H đưa, e mua 1 lọ nước hoa nhỏ. Đóng hộp hẳn hoi, quay về e chìa ra đưa T:
- Mấy đứa ở lớp k đến kịp, nhờ anh mua cho e món quà.(thực ra là e quên béng mất việc báo chúng nó) Sang đấy thì vẫn nhớ tới bọn a đấy nhá…
Mắt T ngước lên, có vẻ xúc động:
- E cảm ơn a.
- Ấy, sao lại cảm ơn a..
- Dạ vầng… A cho e gửi lời cảm ơn chúng nó…
E cười hiền, dù lúc đấy cũng buồn lắm…
- Ừ, a biết rồi…
Đúng lúc ấy thì trên loa thông báo chuyến bay đi Frankfurt chuẩn bị khởi hành… Robert lục đục đứng dậy chuẩn bị. T quay ra bảo vs anh ấy: “A đợi e 1 chút nhé”. Robert hiểu ý, đi trước vào khu soát vé…
Mắt T lúc ấy cũng ngân ngấn nước rồi. E thì lặng đi, k nói nên lời…
- E chuẩn bị đi đây… Tạm biệt a nhé…
- Ừ… sang bên đấy nhớ giữ gìn sức khỏe… Khi nào ổn thỏa thì về thăm bố mẹ nhớ chưa…
- Hì e biết rồi… A lúc nào cũng nhắc như anh trai e ý…
Nghe đến câu ấy mà e lại hơi chạnh lòng…
T nghiêng đầu ngước lên nhìn bản mặt cúi gằm của e:
- E biết a tốt vs e lắm mà… Nhỉ?
Im lặng…
- Hồi trc a cũng yêu e phải không?
Im lặng…
Cuối cùng T lấy trong túi xách ra chiếc đt của thằng Tùng, vs lại 1 quyển sách đưa cho e…
- A ngốc lắm… A xứng đáng có đc 1 tình yêu êm đềm và hạnh phúc hơn thế mà…
E nhìn trên tay, đó là quyển Nếu e k phải 1 giấc mơ mà dạo trước đi chơi cùng nhau T đã mua… Phải, giấc mơ… E chỉ là 1 giấc mơ mà thôi… Khi tỉnh dậy là anh sẽ quên được e, phải không T?
Lúc đó thật sự phải kìm nén lắm e mới ngăn đc mấy giọt nước tí hin ngập ngụa bên khóe mắt… K biết nói vs T j nữa… Những lời muốn nói, có lẽ T đều hiểu được.. Đúng lúc ấy thì đt e kêu, là chú Tú. (về sau e mới biết, lúc ấy chú đang ở ngoài bãi gửi xe, phải gọi ngay cho e)
- Cháu nghe đây ạ…
- CÁI T NÓ ĐI CHƯA? MAU BẢO NÓ TRỐN ĐI NGAY! HỌ ĐANG VÀO RỒI ĐẤY!
Tiếng chú Tú khá to, đến nỗi T cũng nghe đc. T run lên, khóc òa túm lấy tay e:
- Phải làm sao đây a…
- Đi thôi e.. Đừng lo j cả..
- Nhưng mà.. Huhuuu..
- CHẠY ĐI EM, ĐỪNG NGOẢNH LẠI!
Nói rồi e đẩy nhẹ T về phía cửa soát vé. Bàn tay T vẫn nắm chặt lấy tay e, rồi từ từ, dần dần buông… T quay lưng chạy lại nơi đang có Robert đón sẵn… E thẫn thờ đứng đấy chưa đc 1 giây, thì phía cửa ra vào xôn xao… 1 toán thanh niên khoảng 4,5 người đang xông thẳng vào, đi sau là bố mẹ T.. K hề suy nghĩ j, và lúc ấy chẳng hiểu e nghĩ sao mà dám chạy ra đấm thẳng mặt thằng chạy giữa có vẻ to con nhất. Bọn đàn e thấy sự việc bất ngờ vậy, xúm lại, kéo đại ca ra rồi tẩn cho e 1 trận cho đến khi mấy anh bảo vệ chạy đến…. Sự việc lùm xum chỉ 1p thôi, nhưng thế là đủ rồi. Mặc dù bây h nghĩ lại, e thấy là hành động ấy k cần thiết lắm…
Nhìn về phía cửa soát vé, T đã đi khỏi, vậy là đủ rồi, mặc cho máu mũi máu mồm thi nhau chảy…
15p sau, e đang đứng ở đoạn đường ngay cạnh, có lan can cho mọi người đứng ngắm máy bay đó…
1 chiếc máy bay to đùng đang chuẩn bị cất cánh… Đèn tín hiệu mờ sáng đằng xa… T đấy!... Chiếc máy bay dần chuyển động, đi 1 mạch về hướng xa xăm, rồi từ từ cất cánh… Ánh mắt e cứ trông theo, cho đến khi cái đuôi của nó mất hút khỏi bầu trời…
Tạm biệt e nhé.. Tạm biệt 1 phần kí ức vô giá của a… Tạm biệt quãng thời gian năm nhất đại học đầy kỉ niệm của a… Cuộc trò chuyện vs T lại lởn vởn trong đầu…
....
“Hồi trc a cũng yêu e phải không?”… Không phải… Bây giờ a vẫn yêu e… Và a biết phải mất rất nhiều thời gian nữa thì tình yêu ấy mới hết đc…
...
“A xứng đáng có đc 1 tình yêu êm đềm và hạnh phúc hơn thế mà…”… Không phải… Vì những lúc ở bên e mới là lúc a thấy êm đềm và hạnh phúc hơn cả…
...
...
E cứ đứng lặng ở đấy 1 lúc lâu thật lâu cho đến khi gương mặt của T không còn ẩn hiện trên những đám mây nữa…
_______
Vậy là chuyện của e hết rồi các thím ạ… Thì hiện tại e sẽ tiếp tục kể tạm cho các thím nghe nếu được phép… Sau đấy thì mọi chuyện cũng trở về bình thường… Lũ bạn có trách e vì bí mật k báo ai biết cả. E phải học lại môn triết vì nghỉ quá số buổi, và đến h vẫn chưa được học. C vs Ch vẫn yêu nhau. H vs cái Tr thì cũng rứa E vẫn tiếp tục lối sống sa đọa bên game và mì tôm… Và vẫn giữ liên lạc vs T…
Season 2
Chap 1:
Khoảng thời gian sau đó vs e quả thật vô cùng khó khăn.. Học hành bết bát, nhận được thông báo buộc học lại triết, mất lap… Quá nhiều chuyện đến dồn dập khiến cho e gục. Nằm nhà lê lết gần 1 tuần đợt ôn thi giai đoạn 1 của kì 2… E có ôn đc chữ nào đâu, đến h dậy ngâm mì, ngủ thâu đêm suốt sáng, lại còn ốm nữa… Thằng Tùng nó ngán quá, mua cháo cho e đc mấy hôm rồi cũng sang nhà bạn ở để ôn thi… Còn lại e vs khoảng thời gian dài vô tận, ho, nhức đầu, vã mồ hôi, có lần còn khóc nữa…
Đến hôm thi thì cứ vác cái thân đi thi thôi… May mà chúng nó cho chép, nên cũng qua..
Đó là nửa tháng đen tối nhất cuộc đời e, tính cho đến bây h… Sau đấy thì mọi chuyện cũng khá dần lên. Mẹ gửi tiền cho mua lap mới, biết điểm thi – k đến nỗi tệ, và giữ đc liên lạc vs T qua fb…
E vẫn còn nhớ hôm ấy sau khi xem xong trận bóng Real đại thắng thì cũng phải 2h đêm… E mò lên fb thì thấy nick T sáng – lần đầu tiên sau mấy tháng… E pm ngay..
- Alo.. – thói quen e pm ng` khác đấy mà.
Khoảng 2p sau thì nó hiện lên là T đã đọc… 2p nữa thì mới hiện T đang trả lời… Và 2p tiếp thì câu trả lời mới hiện ra:
- E đây ạ..
- Dạo này thế nào e
Sang đấy có j mới k?
- Dạ cũng thay đổi nhiều a ạ.
Robert tốt với e lắm…
Cả gia đình a ấy nữa ạ…
- Ừm, thế là về làm dâu chính thức rồi hả?
- Dạ chưa...
Bố anh ấy phải đi Ấn Độ công tác
Bao h về sẽ tổ chức ạ…
- Ừ, thế thì tốt rồi..
E biết tiếng Đức rồi
Nên cũng ổn nhỉ
- K đâu a
Sang đây ngta nói nhanh lắm
K như lúc Robert nói vs e
- Ừm…
Cố gắng lên nhé..
- Dạ vâng
Thế a dạo này sao rồi ạ?
- Ừm, a vẫn thế
Chả khác j
- Vẫn lười học, ham chơi, ham ngủ, hay trễ hẹn ạ? – Á à dám trêu mình
- Vâng
Tôi chỉ thế thôi
- Hì hì
E đùa mà…
- À
Cho a gửi lời hỏi thăm Robert nhé
Bảo hắn là
E mà than phiền j vs a
Là a sang đấy cướp e về đấy
- Hihi
Vâng ạ..
Mà chúng nó dạo này thế nào rồi a?
- Ờ..
Cái Tr vs thằng H yêu nhau rồi e ạ
- Ồ
Bọn mình làm mối chuẩn thật a nhỉ ^^
- Ừ, hehe
- Mà muộn rồi
Sao a chưa ngủ?
Bên này là 9 rưỡi
Thì ở nhà cũng 2 rưỡi rồi còn j
- Ừ
A vừa xem bóng xong
- Ngủ sớm đi mai còn đi học
- A học chiều rồi mà
- Cũng đi ngủ đi
K nói nhiều
- Hic
Dạ vầng, thưa mẹ trẻ
- Thế có phải ngoan k
Gút nai a
- g9 e..
Đang định tắt fb đi ngủ thì T post 1 cái ảnh chụp chung vs Robert các thím ạ… Nhìn đẹp đôi cực luôn ý… 2 người đi chơi ở đâu đó, đằng sau là cả 1 ngôi nhà thờ rất to và lộng lẫy… Robert thì vẫn vậy.. Da trắng, mắt sáng, mũi khoằm chụp cùng vs T, da trắng, mắt to, mũi tẹt Nhìn ảnh 2 người họ mà e bất giác mỉm cười… Như thể mình trở thành bạn thân của cả 2 rồi ý… Thế rồi tắt fb thì ảnh nền desktop hiện ra các thím ạ… Thế là nụ cười lại méo đi 1 nửa…