XtGem Forum catalog
wap hay

BẠN ĐỒNG HÀNH

Kể ra cũng đúng thật, Có thể định giá lại công ty rồi quy ra cổ phần, sau đó chẳng cần lên sàn hay IPO mà chỉ cần chọn đối tác chiến lược. Thậm chi chẳng cần phải như thế, chỉ cần phát hành trái phiếu chuyển đổi sau này là cũng có thể, nói chung là nhiều cách để có thể làm luôn.

Tôi thở dài ngao ngán, dù sao thì chẳng liên quan gì đến tôi, tôi chỉ cần một công ăn việc làm với mức sống vừa đủ, đủ để nuôi gia đình và trang trải những thú vui của tôi mà thôi.

- Kể cũng hợp lý, anh nghĩ nếu được thế cũng hay, giờ tìm đối tác có tiền đâu phải dễ.

- Hì. Chắc bác ấy quan tâm đến mấy dự án đang treo ở ven biển của chúng ta thôi. – Bảo Hân cười.

- Sao vậy.

- Vì công ty của bác ấy chuyên đầu tư vào du lịch, mấy dự án đó nếu chuyển đổi thành resort hay khách sạn cao cấp thì chắc là được.

- Ơ vậy à?

Thỏa đúng cái ham mê của tôi tôi hỏi Bảo Hân thật kỹ về các mối quan hệ và công ty của mẹ sếp Anh. Rút cục thì tôi đã có thể đoán ra được.

- Vậy nếu sếp Anh chuyển đổi thì sẽ rất có lợi cho gia đình mình... – Tôi trầm ngâm.

- Vâng.

- Thế sao sếp liên tục trì hoãn, lại còn gạt phắt đi nhỉ.

- Em nghĩ là anh Anh không muốn về công ty mẹ mình thôi.

- Ừ! Nhưng anh ấy vẫn có thể chuyển sang công tác khác mà.

- Lúc ấy anh ấy chỉ là đại diện cho phần vốn của bộ, mà nếu bộ không chuyển thì anh ấy coi như làm việc cho mẹ mình. Hì

- À! ra vậy

- Hì – Bảo Hân cười.

- Vậy chắc hẳn sếp Anh và mẹ có mâu thuẫn lớn lắm.

- Vâng! – Bảo Hân thở dài.

Tôi nhâm nhi ly cafe, câu chuyện công việc khiến tôi và Bảo Hân thoải mái hơn đôi chút.

- Ah mà sếp Anh cũng chẳng lấy vợ nhỉ? – Tôi hỏi bâng quơ

- Chuyện dài lắm, từ hồi người yêu anh ấy mất anh ấy chẳng hứng thú nữa, chuyện này em cũng nói anh rồi mà.

- Ừ! Nhưng mà có lần em bảo sếp Anh hình như đang yêu..

- À đúng rồi – Bảo Hân chợt reo lên.

Tôi nhìn Bảo Hân thấy em tự dưng vui vẻ lạ.

- Sao mà dựng lên thế.

- À thực ra là lúc đầu bác muốn giới thiệu cho anh Anh một người, anh ấy không chịu nhưng khi gặp thì có vẻ ổn lắm.

- Vậy à? – Tôi dửng dưng.

- Hì! Anh còn nhớ hôm party không? – Bảo Hân nheo mắt.

- À nhớ - Tôi giật mình thon thót nhớ lại vụ ở nhà Bảo Hân

- Thì chính là cô bé đó đấy?

- Cô bé nào? – Tôi trợn mắt.

- Khả Vân, con bà Khả Ngân ấy.

Tôi suýt nữa làm đổ cốc cafe xuống bàn, ngẩng mặt lên sửng sốt nhìn em.

- Khả Vân?

- Vâng, anh sao vậy?

Bảo Hân thấy thái độ tôi như vậy cũng ngạc nhiên chẳng kém, hỏi lại tôi.

- Đó là bạn của Quỳnh Thy mà – Tôi vội đánh trống lảng.

- À ra thế! Hóa ra Quỳnh Thy quen Khả Vân. Hì! Trái đất tròn thật – Bảo Hân cười.

- Chuyện sao nữa – Tôi giả vờ nói giọng tự nhiên.

- Em cũng không rõ, hôm vừa rồi qua chơi với bác thấy nói vậy thôi.

- Em có gặp Khả Vân không? – Tự nhiên tôi hỏi vớ vẩn.

- À đó, bác nói là cả tuần nay không gặp, hình như chị Khả Vân đi đâu đó, bác sang nhà cũng không thấy.

- Ờ ờ.. vậy hả ? – Tự dưng tôi thót tim.

- Vâng. Chỉ thấy bảo bận việc đi đâu đó chứ không nói cụ thể, bác lại đang muốn gặp Khả Vân nên cũng đang khá là bực

- Ừm..

Vậy là Khả Vân đang có mối quan hệ không bình thường với sếp Anh, việc này nằm ngoài suy nghĩ của tôi. Mọi chuyện tiếp theo sẽ không biết thế nào nữa, tôi chỉ biết thở dài.

- Sao mà anh cứ hay thở dài thế? – Bảo Hân quay sang hỏi tôi.

- Thói quen thôi mà – Tôi trả lời

- Nghe chán lắm – Bảo Hân ỉu xìu

- Hì.

Tôi ráng cười, nhưng nụ cười chắc cũng gượng gạo, xưa nay tôi không hay đóng kịch được như những người khác, mọi nét trên khuôn mặt dù có thế nào cũng vẫn thể hiện tâm trạng trong tôi đôi chút.

Bảo Hân nhìn tôi mặt em buồn buồn, thi thoảng em ngó lơ ra ngoài nhìn vào đâu đó, chúng tôi im lặng một chút, như là vài phút dành cho chính bản thân mình thả vào những nghĩ suy. Cốc cafe đã nguội mà còn chưa uống hết, Bảo Hân không quay lại nhưng lại nói qua đủ để tôi nghe thấy.

- Anh đã yêu ai đó rồi đúng không?

Tôi im lặng, chẳng phải hôm qua tôi đã thừa nhận với em rồi hay sao.

- Em biết đó không phải là chị P, anh với chị P cũng đã hết tình cảm với nhau rồi..

Bảo Hân vẫn tiếp tục, tôi nhìn về phía em, em đang ngoành mặt ra cửa sổ, từng tia nắng xuyên qua mái tóc khiến mặt em lấp lánh.

- Vậy người đó là Khả Vân

Bảo Hân quay lại nhìn thẳng vào mắt tôi, tia nhìn sâu lắng xuyên thẳng vào trong khiến tim tôi đau nhói. Phải, tôi thừa nhận tôi thích Khả Vân, không, là yêu thì đúng hơn.

- Ừ! Anh yêu Khả Vân – Tôi trả lời rành rọt.

Nét thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt Bảo Hân, em im lặng, mặt cúi xuống, sau rồi em hơi ngửng lên, khóe mắt đã hơi long lanh nước.

- Khả Vân không tốt! Cô ấy không hợp với anh, và cả anh Tiến Anh nữa, cô ấy hoàn toàn không xứng đáng.

- Sao em biết – Tôi lạnh lùng.

- Anh cứ biết vậy đi – Bảo Hân giọng như khóc.

Tôi hừ nhẹ một tiếng rồi lạnh lùng, cầm điếu thuốc tôi châm lấy một hơi rồi nhẹ giọng.

- Anh không trách em, có phải con bé Quỳnh Thy nó nhiều lời, đúng không?

- Quỳnh Thy?

Vẻ mặt Bảo Hân giãn ra tỏ nét ngạc nhiên, tôi có thể đoán ngay được Quỳnh Thy chẳng liên quan gì, chắc là chuyện khác nhưng đã quá đủ, tôi chẳng muốn nghe. Tôi thở dài.

- À không có gì đâu

Tôi đứng dậy ra ngoài lan can nhỏ ở bếp gạt tàn thuốc, tiện thể rít thêm vài hơi. Bảo Hân lặng lẽ từ đâu tiến tới ôm chặt từ đằng sau. Mặt em dựa vào lưng tôi nóng hổi.

- Anh này! – Giọng Bảo Hân dịu dàng.

- Trưa rồi! chắc sắp đến giờ em phải về - Tôi lạnh lùng.

Cảm giác như có gì đó ấm nóng ươn ướt chảy dưới áo tôi. Vòng tay Bảo Hân lặng lẽ rời tôi, tiếng bước chân nặng nề xa dần, tiếng khép cửa lạch cạch cũng không làm tôi quay lại được.

“Anh xin lỗi nhé, Bảo Hân”

Chap 86:

Tiếng lạch cạch đóng cửa đã được một lúc lâu, tôi vẫn đứng lặng ở lan can mà nhìn ra những mái nhà nhấp nhô, đen đúa, lộn xộn của thủ đô. Đã rít đến điếu thứ 3 rồi tôi vẫn chưa ra xem xem Bảo Hân đã về hẳn hay chưa. Tôi tin rằng với tính cách của Bảo Hân thì em sẽ không ở lại.

Thờ dài rít nốt hơi cuối cùng, tôi ra ngoài nhà. Cánh cửa khép hờ chứng tỏ Bảo Hân đã đi thật rồi, tôi ngao ngán kéo cửa lại, lại một tiếng cạch của chốt khóa vào ổ khiến lòng tôi lại nhói lên một lần nữa. Tôi có lỗi với nhiều người quá. Tự chửi mình như vậy tôi lại thấy trống trải một mình trong căn phòng vắng.

Không còn tiếng dịu dàng của Bảo Hân

Không còn tiếng cười tinh nghịch của Quỳnh Thy

Không còn tiếng chửi rủa của thằng Bảo.

Chỉ còn tôi lặng lẽ, cô đơn trong ngôi nhà không phải của mình. Tôi bật chiếc tivi lên cho có tiếng người, mặc dù không phải là người thật. Ngả mình trên ghế tôi giở điện thoại ra xem.

“Message sent fail”

Vậy là Khả Vân vẫn chưa nhận được tin nhắn của tôi, không nản lòng tôi lại ấn resend để gửi tiếp, nối tiếp một tia hy vọng mong manh.

Lúc này tôi thèm không khí của núi rừng quá, nhớ những con suối, những áng mây, nhớ những cung đèo uốn lượn, nhớ tiếng chim chóc bay loạn xạ, nhớ cái ly cafe nóng trên đỉnh núi... và tôi nhớ em, Khả Vân, tôi nhớ cả cụ Dìn, thậm chí tôi nhớ cả Minh, người chẳng mấy thiện cảm với tôi.

Khả Vân! Em đang ở đâu chứ? Anh đang em đến quay quắt đây

Enstein nói đúng, thời gian chỉ là tương đối, đối với tôi lúc này thì thời gian một phút như là một khoảng thời gian vô tận vậy, kéo dài mãi dài mãi mà tôi không thể đếm nổi, khi mà nhìn đồng hồ chiếc kim giây từng nấc, từng nấc chậm chạp mà vẫn chẳng quay nổi một vòng..

Không chịu nổi cái cảm giác cô độc, tôi chợt nghĩ tới Bảo Hân, phải chi lúc nãy mình đừng nặng lời với em như vậy nhỉ? Thì liệu chăng, lúc này tôi vẫn có vòng tay của em.. Nhưng rồi ngay lập tức tôi gạt mình ra khỏi những suy nghĩ điên rồ ấy và nghĩ tới Khả Vân, người con gái mà tôi tự đáy lòng mình đã nhận ra tình cảm, tôi không cần cơ thể em, tôi cần cái sự yên bình bên em, tôi cần cái cảm giác muốn được che chờ cho em, gìn giữ em khỏi những bão táp của cuộc đời.. Tôi cần em, Khả Vân.

Rốt cục tôi cũng nhấc được mình ra khỏi nhà, thoát khỏi cái nhà tù giam giữ tâm trí mình trong đó. Bước ngồi trên xe lặng lẽ chẳng biết mình đi đâu, để rồi chính cái xe đó đưa tôi đến con ngõ nhỏ quen thuộc, đưa tôi qua con ngõ đó vòng tới con ngõ lớn hơn, và thế nào tự cái xe đó dừng trước cánh cổng quen thuộc, cánh cổng mà tôi đã đưa Khả Vân về dịp ấy, cánh cổng lớn màu đen.

Tôi tần ngần đứng trước cảnh cổng, chiếc chuông cửa chỉ còn cách tôi một chút thôi, nơi tôi có thể bất cứ lúc nào bấm chuông cửa, và rất có thể tôi sẽ gặp em, người con gái bé nhỏ của tôi.

Liệu mình có nên bấm chuông không nhỉ? Mình sẽ nói gì với em đây? Nếu gặp người thân của em hỏi thì sẽ trả lời ra sao?... tôi bù đầu trước bao nhiêu câu hỏi, nhưng rồi cái máu hoang trong người tôi trỗi dậy, mặc kệ chứ làm sao nữa. Tôi quyết định bấm chuông.

- Cậu là ai vây? – Một người phụ nữ trung niên hỏi ngay phía sau lưng tôi khiến tôi giật mình. - À cháu.. – Tôi ngập ngừng

Người phụ nữ nhìn tôi từ đầu đến chân, chắc trông tôi tuy lúng túng nhưng cũng không giống thằng ăn trộm lắm nên bà ta cũng dịu giọng hơn.

- Cậu muốn gặp ai? - Bà là? – Tôi hỏi lại - Tôi là người giúp việc của nhà này, tôi có thể giúp gì cho cậu? – Bà ta hỏi.

Đến người giúp việc cũng ăn nói một cách lịch sự như vậy, tôi nhủ thầm.

- Cháu muốn gặp Khả Vân – Tôi hỏi nhỏ.

Bà ta nhìn tôi một lần nữa, soi xét toàn diện rồi hất hàm hỏi

- Cậu là gì của Khả Vân - Cháu là bạn thôi ạ! – Tôi cố gắng cho giọng mình bình thường - Cậu gặp Khả Vân có việc gì? – Bà ta vẫn truy xét, tôi tự dừng cảm thấy mình như một tên tôi phạm vậy. - Tại cả tuần nay cháu không liên lạc được với Khả Vân, một là cháu hơi lo, hai là cháu có công việc cần bàn với cô ấy mà không được. – Tôi nửa thật nửa bịa ra một cái lý do. - Tôi cũng đang lo, cả tuần nay nó không về nhà rồi

Người phụ nữ thở dài đánh sượt rồi tự dưng thốt ra, tôi sửng sốt nhìn bà ta, bà ta hình như nhận thấy sự lỡ lời của mình vội nói ngay lập tức.

- Ý tôi là Khả Vân đi có công chuyện rồi, không có nhà - Này bác...

Bà ta mở cửa rồi khép ngay lại khi vào trong, tôi ngỡ ngàng nhìn bà ta rồi thất thểu ngồi lên xe định đi về, trước khi đi tôi ngoái lại thấy bà ta đang nói chuyện với người đàn ông có dáng vẻ rất quen thuộc trên hiên nhà.

Tôi trông kỹ ông ta, ông ta trông già với mái tóc hoa râm, râu cằm lởm chởm và khuôn mặt có vẻ khắc khổ nhưng đĩnh đạc. Ông ta sau khi nói chuyện xong với bà giúp việc thì quay lên thấy tôi nhìn, ông ta nhìn thẳng vào tôi chăm chú khiến tôi chột dạ quay đi, khi quay lại thì đã thấy ông ta quay lưng rảo bước vào trong nhà.

Thở dài tôi quay xe nổ máy rồi rồi ga phóng đi.

Trời Hà nội bắt đầu trở lạnh, những cơn gió đã len vào khe áo khiến tôi phải khép lại, co ro. Tôi không ngồi bên quán trà đá quen thuộc mà ngồi ngay quán đối diện, bà chủ quán quen nhìn thấy tôi thì rất lấy làm lạ, tôi chỉ còn biết cười trừ, bà ta đâu biết được rằng quán bà ấy là quen thuộc với tôi nhưng quán tôi đang ngồi mới là quán ruột của em, Khả Vân.

Tôi ngồi đó uống không biết bao nhiêu cốc trà, trời đầu đông càng lúc càng lạnh, tôi cũng chẳng thấy đói nữa, chỉ biết uống trà và rít thuốc, ngắm từng dòng người tấp nập trên đường mong chờ một bóng hình quen thuộc. Thi thoảng tôi có cảm giác em đang ở cạnh tôi rất gần nhưng khi tôi ngó quanh thì lại chẳng thấy một ai, tôi như thằng điên đang đi tìm lá diêu bông trong truyền thuyết vậy, bất lực.

Trở về nhà lúc gần nửa đêm, tôi tự cười vào mình sao có thể phí thời gian một cách như vậy, một ngày mệt mỏi và đầy oán trách, tôi đặt mình lên giường và chìm vào giấc ngủ mộng mị. Trong giấc mơ của tôi Khả Vân vẫn xuất hiện, nhưng lần này em không đứng bên mộ vợ cụ Dìn nữa, em đứng cạnh Minh, nhìn tôi căm hận, ánh nhìn khiến tôi không thể lê bước về phía em, để rồi em như ảo ảnh, cả em và Minh đều biến mất, chỉ còn tiếng cười của Minh vọng lại vào tôi chế giễu, bỡn cợt một thằng đàn ông hèn kém.

Tôi tỉnh dậy lúc gần 6h sáng, đầu óc đau như búa bổ, cơ thể nóng bừng bừng, cố vứt cái chăn ra khỏi người mình tôi bước xuống giường thì đôi chân như không còn sức lực, khuỵu xuống lảo đảo. Sờ chán mình tôi thấy nóng ran, cổ họng khô khốc. Hình như mình bị sốt rồi thì phải, tôi bật cười khô khốc.

Lết vào phòng tắm đánh răng xong thì cơ thể càng lúc thêm mệt mỏi, đau nhức khắp người, cảm giác chếch choáng khiến tôi không còn đứng vững. Nhủ thầm chẳng cần phải đi làm nữa, có gì là quan trọng lúc này đâu, tôi lại lê bước vào giường đánh phịch cái rồi thiếp đi.

Tôi đang mê man, thiêm thiếp thì tiếng chuông cửa liên hồi làm tôi tỉnh lại. Bực dọc tôi lại xuống giường, lại suýt ngã vì choáng, tôi vịn theo tường mà ra mở cửa.

- Bảo Hân? – Tôi ngạc nhiên thều thào. - Anh?

Bảo Hân chạy ngay vào đỡ tôi khi tôi buột tay khỏi nắm cửa và khuỵu xuống. Khẽ đưa tay sờ lên trán tôi vẻ mặt lo lắng và hoảng hốt của em ngay lập tức xuất hiện trên khuôn mặt.

- Anh sốt rồi, làm sao mà lại ra như thế này? – Giọng em hoảng loạn đầy sự quan tâm. - Không sao. – Tôi bật cười. - Còn không sao nữa, đầu nóng như thế này mà còn cười được – Bảo Hân nói như sắp khóc.

Tôi cười hì hì, Bảo Hân dìu tôi nhẹ nhàng vào trong nhà, đặt tôi nằm trên giường rồi kéo chăn đắp cho tôi. Em hết sờ đầu rồi lại câm tay tôi.

- Người anh như cục than vậy, anh bị thế lâu chưa? - Anh đã bảo là không sao mà – Tôi thì thầm - Còn nói nữa, anh bị từ lúc nào - Chắc là bị nhiễm lạnh từ đêm qua thôi – Tôi đoán vậy và nói. - Để em xem nào, không là phải đi bác sĩ đấy

Tôi lại bật cười trước suy nghĩ của em, việc ốm này tôi ngày xưa cũng bị vài lần, có chăng lần này bị nặng hơn một chút thôi.

- Sao em lại đến đây? – Tôi hỏi giọng hơi thều thào - Anh nghỉ mà không nói gì làm em và anh Anh rất lo, gọi cho anh thì không được nên hết giờ em đến đây luôn.

Tôi ngó chiếc điện thoại đặt cạnh gối, thì ra nó đã hết pin từ bao giờ. Cảm thấy mình hình như cũng hơi có lỗi vì làm mọi người lo lắng.

Bảo Hân bỏ tôi đó rồi chạy ra ngoài gọi điện thoại, tôi nghe mang máng em gọi điện cho ai đó rồi em quay vào, khuôn mặt em cũng đã bớt căng thẳng.

- Em vừa đi đâu vây? - Khám bệnh từ xa cho anh chứ sao, em gọi cho bác sĩ hỏi thì bác sĩ nói bệnh anh cũng thường, uống thuốc và ngủ nghỉ thôi, anh ăn gì chưa?

Tôi lắc đầu. Bảo Hân lo lắng rồi vào lục tủ lạnh, em bấm máy điện thoại vẻ mặt cặm cụi như đang tìm kiếm điều gì đó. Sau đó em ra ngoài và tôi nghe thấy tiếng xoong nổi loảng xoảng. Chưa thấy ai làm bếp vụng như em nhưng cái hành động của em khiến tôi cảm thấy vui vui.

- Quỳnh Thy đi có một hôm mà anh đã thế này, thử hỏi sống một mình sao được? – Bảo Hân nói bâng quơ trong lúc chờ - Hì! Em cứ nói quá lên, anh sống một mình mãi rồi – Tôi cười - Một mình lúc nào là lúc nào! Hừ - Bảo Hân bặm môi. - Thì lúc sinh viên này, và nhiều lúc khác nữa, anh cũng tự nấu ăn được nữa – tôi vênh mặt lên. - Thế sao lúc nãy không nấu đi. Hừ - Bảo Hân nhìn tôi đe nẹt.

Tôi mỉm cười, vẻ mặt lo lắng của em sao mà giống.. Tự nhiên tôi lại thở dài, khuôn mặt cau lại ra chiều khó chịu.

- Anh lại mệt à? – Bảo Hân lo lắng. - Không có gì đâu – Tôi chối, mặc dù cơ thể vẫn đang nhức mỏi toàn thân. - Đợi chút nữa em cháo chín xong anh ăn xong thì uống thuốc, sẽ đỡ thôi. Em vừa xem tủ thuốc rồi, uống vài viên hạ sốt là được. – Bảo Hân trấn an tôi. - Em biết nấu cháo rồi à? Cháo gì đấy? – Tôi cười trêu. - Cháo gà, gạo với gà thì có sẵn từ hôm qua rồi. Còn cách nấu.... em phải search nó mới ra – Bảo Hân ngập ngừng xấu hổ thừa nhận.

Nhìn khuôn mặt em e thẹn xấu hổ hơi cúi xuống khiến lòng tôi vui vẻ hơn chút. Tôi hỏi em thêm vài câu vớ vẩn chuyện ở công ty nữa rồi mệt mỏi ngủ thiếp đi một lúc.

Bảo Hân đánh thức tôi dậy, phía cạnh em trên bàn máy tính là bát cháo gà nóng hổi còn nghì ngút khói. Tôi gượng định ngồi dậy xuống thì Bảo Hân ngăn lại.

- Anh cứ ngồi trên giường là được rồi. - Ừm.

Bảo Hân cầm lấy bát cháo, dù động tác hơi gượng nhưng em cũng thổi phù phù vào thìa cháo, định đưa vào miệng tôi. Tôi im lặng nhìn em, hành động của em không có gì là gượng gạo cả. Tự hỏi mình đã làm điều gì mà em lại tốt với tôi thế này.

- Sao còn không ăn? Nhìn gì nữa – Bảo Hân trách. - Em đẹp thật – Tôi buột miệng.

Bảo Hân ngỡ ngàng và hơi giật mình trước câu nói của tôi, em đỏ bừng mặt xấu hổ. Dù sao thì tôi cũng nói thật, từng đường nét trên khuôn mặt em như được tạc bởi một nhà điêu khắc tài ba, hoàn hảo và không tì vết, ít nhất với tôi là thế.

Tôi há miệng nuốt lấy thìa cháo. Mặc dù đã được em thổi cho nguội bớt nhưng vào cái miệng đắng nghét của tôi thì cái nóng vẫn còn ghê gớm, tôi khẽ ho người một chút khó chịu trong lồng ngực. Bảo Hân liền vội vã đặt bát cháo xuống, tay em khẽ vuốt vuốt ngực tôi cho dịu bớt. Tự lúc nào khuôn mặt em đã ở bên tôi rất gần, tôi nắm lấy bàn tay em đang đặt ở trên ngực mình, ngay gần trái tim.

-------------------------

Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.giaitri.pro. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ. 

www.giaitri.pro – Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động...!

-------------------------

Bảo Hân khẽ rùng mình nhưng cũng để yên, khuôn mặt xinh đẹp của em ngước lên, ánh mắt lo lắng nhưng hạnh phúc của em chiếu thẳng vào mắt tôi.

- Cảm ơn em, anh tự làm được

Tôi lạnh lùng, tôi không muốn em làm như thế này nữa, mỗi lần nhìn vào mắt em tôi lại thấy mình thật ác độc, ghê tởm, em không đáng bị như thế.

Ánh mắt của Bảo Hân ngay lập tức trở lại vẻ sầu thảm, em khẽ khàng rút tay lại khi tôi nhấc tay em ra khỏi ngực tôi.

- Đưa anh tô cháo – Tôi cố giọng thản nhiên.

Cầm lấy tô cháo từ tay Bảo Hân, đôi môi khô khốc và cổ họng đắng nghét của tôi cố nuốt. Ánh mắt Bảo Hân long lanh nước nhìn tôi đưa từng thìa, từng thìa một vào cái họng mình một cách đầy khó nhọc. Cuối cùng thì tô cháo cũng hết, sạch trơn.

Tôi uống ực mấy viên thuốc Bảo Hân đưa cho mà chẳng cần quan tâm đó là loại thuốc gì. Khi nuốt xong và cảm thấy mình thở được tôi khẽ quay sang em khô khốc, lạnh lẽo.

- Anh ổn rồi, chút nữa sẽ đỡ thôi. Giờ em cũng nên về đi.

Bảo Hân mỉm cười nhìn tôi lắc đầu, không nói gì, em vẫn ngồi nguyên tại chỗ.

- Anh nói em nên về đi, muộn rồi, con gái về khuya quá sẽ rất nguy hiểm – Tôi lớn giọng với Bảo Hân.

Bảo Hân vẫn mỉm cười lúc lắc cái đầu, tôi bất lực nhìn em.

- Em...

Bảo Hân khẽ vuốt vuốt mái tóc rồi nhìn tôi âu yếm, thản nhiên.

- Hôm nay em ở lại đây, em sẽ ngủ ở phòng Quỳnh Thy, anh nghỉ đi nhé.

Bảo Hân kéo chăn đắp trước sự ngỡ ngàng không nói nên lời của tôi, sau đó em khép cửa phòng lại. Còn về phần tôi, chỉ một chút thuốc đã ngấm khiến mắt tôi dần dần díu lại, tôi chìm vào giấc ngủ thật sâu không mộng mị.

Chap 87:

Mồ hôi toát ra nhiều khiến tôi cảm thấy nóng nực, cái chăn đắp trên người làm cái hơi nóng bị dồn nén khiến tôi không chịu nổi. Cổ họng lại khô nữa, tôi khát nước.

Lấy tay khẽ kéo cái chăn xuống định ra khỏi giường thì hình như có cái gì đó chặn lại. Tôi ngoảnh mặt sang một bên thì thấy Bảo Hân đang nằm cạnh, mắt nhằm nghiền.

Hơi thở của Bảo Hân thở vào tôi nhè nhẹ, đều đều chứng tỏ em đang ngủ say, khuôn mặt dãn ra và trông như đang cười mỉm, em rất đẹp ngay cả khi ngủ. Tại sao em lại nằm ở đây nhỉ? Tôi nhớ là em đã khép cửa phòng tôi rồi mới ra mà. Đầu óc vẫn còn ong ong tôi nhón chân xuống từ phía bên kia đầu giường, cẩn thận hết mức để không làm em tỉnh giấc.

Bảo Hân vẫn đang ngủ, đôi môi em hơi mấp máy khi tôi kéo chăn lên ngang ngực cho em, hơi thở phập phồng trên vòng một đầy đặn khiến tôi tự nhiên lại có một chút tà ý trong đầu. Nhưng lúc này tôi đang rất khát và nóng nữa nên ngắm em một lúc tôi ra tủ lạnh tìm lấy chai nước lạnh.

Nước từ cổ họng chạy xuống dạ dày khiến tôi dễ chịu, đôi môi khô nứt cũng trở nên mềm mại hơn, chỉ có cái trán là không nóng nữa mà trở nên lành lạnh, lấm tấm mồ hôi. Vào phòng tắm tôi vục mặt vào nước cho tỉnh rồi lấy khăn lau cho khô, hình như cơn sốt đã qua rồi.

Ra ngoài phòng khách tôi ngó đồng hồ, vậy là đã hơn 3h sáng rồi. Lại len lén vào phòng định lấy điện thoại ra. Bảo Hân vẫn đang ngủ, đôi môi xinh đẹp vẫn thi thoảng mấp máy, em nằm nghiêng người về phía tôi, tay để thẳng song song theo người. Với một người từng này tuổi như tôi tôi hiểu em nằm cạnh nhưng chẳng dám ôm tôi, đôi tay nép lại trông thật thương cảm.

Nhìn ngắm em, cô gái có vẻ đẹp như nữ thần ấy mặc bộ quần áo ngủ ngắn của Quỳnh Thy, đôi chân thon dài dọc theo cơ thể em hình thành nên những đường cong tuyệt đẹp. Khuôn mặt em tự nhiên hơi căng ra rồi nhăn lại, đôi mi mắt chớp chớp như em gặp điều gì đó trong giấc ngủ. Tôi nhẹ nhàng vuốt tay gạt mấy sợi tóc vướng vào mi mắt, kéo tấm chăn mỏng lên lần nữa che phủ cả đôi chân trần. Em lại hình như hơi cười mỉm và giấc ngủ yên bình trở lại.

Với tay lấy cái điện thoại đã hết sạch pin, tôi ngồi ngả trên ghế salon cắm sạc và bật máy lên.

Có vài cuộc gọi nhớ của sếp Anh và Bảo Hân, tôi thở dài, chắc tại tôi mệt quá mà không để ý gọi điện báo trước, cái tính vô kỷ luật của tôi lại được dịp phát tác rồi.

Tôi đọc tiếp tin nhắn thì thấy thằng Bảo nhắn là chiều nay nó sẽ lên, còn Quỳnh Thy chắc phải ở lại chăm sóc ông già vài hôm, ông già nó cũng không có vấn đề gì lắm, chỉ là bệnh kinh niên thôi.

Tôi tìm đi tìm lại nhưng cũng không thấy tin nhắn của Khả Vân, tin nhắn gửi của tôi vẫn báo em chưa hề đọc được.

Thở dài ngao ngán, tại sao lúc này tôi lại cần em đến như thế chứ, nó không chỉ là nỗi nhớ nữa rồi.

Cuộc sống thật kỳ lạ, đôi khi nó đưa ta đi trên những con đường mà ta không thể đoán định trước, thậm chí không thể không đi theo nó, không thể mường tượng ra những gì sẽ xảy đến tiếp theo, có thể hành động vô sỉ của tôi hôm đó lại kéo tôi và em đi theo một hướng khác, một hướng mà chẳng thể gặp nhau.

Tôi nhắm mắt lại, lại nhớ lại những nụ hôn với em, những cung đường với em, bài hát của em nữa, nếu có thể tôi mong được cùng em ở HG một lần nữa, để cùng nhau tận hưởng mà chẳng vướng bận gì với thế giới này.

Tự pha cho mình cốc cafe buổi tối vì tôi biết mình sẽ chẳng thể ngủ thêm được nữa. Châm lấy điếu thuốc tôi thả hồn mình vào những điều bất định.

- Anh không pha cho em à?

Tiếng Bảo Hân ngái ngủ phía cửa làm tôi giật mình. Bảo Hân đang dựa vào đó tay che miệng rồi nhìn tôi mỉm cười.

- Sao em không ngủ đi – Tôi nói.

- Không ngủ được, em không biết tại sao – Bảo Hân trả lời.

Tôi quay ra bếp pha cafe, tiếng máy xay kêu ro ro, chắc tại lúc nãy tiếng kêu này mặc dù khá nhỏ nhưng cũng làm em tỉnh giấc đây. Bảo Hân sau khi đi ra từ phòng vệ sinh từ sau lưng tôi vươn ra hít hà.

- Cafe thơm quá. 

- Ừ - Tôi trả lời.

Đẩy cốc cafe về phía em, tôi nhặt lấy điếu thuốc vẫn để ở gạt tàn mà rít từng hơi.

- Anh vừa ốm dậy mà lại hút thuốc rồi – Bảo Hân nhăn mặt

- Ừ! Những người như anh là nghiện nặng rồi – Tôi cười.

- Không tốt cho sức khỏe tí nào – Bảo Hân nhăn mặt.

Tôi mỉm cười không nói, tay dụi điếu thuốc xuống cái gạt tàn, Bảo Hân vẫn đang cầm lấy cốc cafe mà xoa tay vào cho ấm.

- Anh bảo em về sao em không về?

Tôi đột nhiên hỏi em bằng một giọng lạnh lùng. Bảo Hân hơi co người lại khi thấy giọng điệu tôi đột nhiên thay đổi như thế, tay em xoa vào cốc cafe mạnh hơn nhưng hình như điều đó chẳng làm em biết nói gì, em hơi cúi mặt xuống.

- Em xin lỗi

- Sao lại phải xin lỗi chứ - Tôi thản nhiên.

Bảo Hân hơi gượng, đôi mắt em lại thoáng chút buồn, mặt em lại cúi xuống nhấp ly cafe, có vẻ cafe hơi đậm và đắng nên nó làm em hơi nhăn mặt một chút.

- Em vẫn không trả lời anh à? – Tôi vẫn lạnh lẽo hỏi.

Đột nhiên Bảo Hân ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt tôi, đôi mắt em không hề né tránh mà trở nên mạnh mẽ, chứa đựng nhiều yêu thương vô hạn. Em rành rọt thì thầm

- Nếu như ngày thường chắc em sẽ về, nhưng hôm qua thấy anh như vậy em không thể bỏ mặc anh một mình được.

Tôi nhếch mép cười, chán nản ngả lưng vào ghế.

- Anh không phải đứa trẻ lên ba, cũng không phải lần đầu tiên bị thế, anh tự lo được.

Bảo Hân quay mặt uống cafe, em nhìn thằng ra chỗ nào đõ không rõ, vẫn giọng thầm thì em trả lời:

- Em biết, vì thế em mới xin lỗi

- Em không cần phải xin lỗi, đừng nói từ ấy với anh, anh phát ớn

Điệu cười nhếch mép và dáng bộ thản nhiên của tôi hình như khiến cho Bảo Hân đau lòng lắm thì phải, một vài ánh đèn chiếu rọi từ cửa sổ vào khiến cho mắt em long lanh như có nước. Em liên tục nhậm từng ngụm nhỏ cafe như muốn nuốt trôi đi điều gì.

Nếu như em khóc, nếu như em nổi điên lên, nếu như em tỏ ra yếu đuối.. thì tôi có thể tàn nhẫn hơn, nhưng em vẫn im lặng ở đó, câu xin lỗi không nói ra miệng nữa nhưng dáng vẻ em thì như đang che đậy điều gì đó rất lớn trong trái tim, khiến cho tôi không kiềm lòng mà lại phải mềm mại với em.

- Bảo Hân này! – Tôi nói nhỏ.

- Vâng – Giọng em như nghèn nghẹn.

- Quay ra đây.

Tôi ngồi dịch lại phía Bảo Hân, tay tôi khẽ nâng cằm em lên quay về phía mình, mắt tôi nhìn thẳng vào mắt em âu yếm.

- Anh biết tình cảm của em

- Anh...

Bảo Hân mắt long lanh nước nhìn tôi, cốc cafe trên tay em run run sóng sánh nước. Tôi cầm lấy cốc cafe đặt xuống bàn rồi cầm lấy đôi tay em, đặt trong tay mình. Từng ngón tay của tôi miết trong lòng bàn tay em âu yếm.

- Anh không hiểu em có tình cảm với anh vì điều gì, anh cũng chẳng biết là từ bao giờ nữa, chỉ là anh đoán vậy..

- Anh đừng nói nữa – Bảo Hân nghèn nghẹn trong cổ

- Nhưng anh biết tình cảm của em, nó có dành cho anh, anh vui lắm, nhưng anh thấy mình không xứng, nó cũng chẳng tốt cho em.

Bảo Hân lại cúi mặt xuống yên lặng, tôi thấy có giọt nước mắt rơi trên lòng bàn tay của tôi và em, ướt quá..

- Có nhiều người sẽ chăm sóc em tốt hơn là anh, anh chỉ là một thằng tồi mà thôi, chuyện lần trước, anh xin lỗi.

Chỉ từng giọt nước mắt nhanh hơn chảy xuống tay tôi, tôi khẽ rút tay ra lau hai bờ mi ướt đẫm nhưng chẳng nổi, nó vẫn tràn qua tay tôi mà rơi xuống ướt đẫm.

- Em chẳng cần biết gì hết

Bảo Hân lao vào ôm chầm lấy tôi nức nở, nước mắt chỉ trong một lúc mà làm bờ vai tôi ướt đẫm mất rồi. Nếu như tôi chưa gặp Khả Vân, nếu như tôi đã chia tay P, nếu như... Thì tôi có thể đến với em, nhưng đằng này... chỉ là chữ nếu.

Tôi khẽ vuốt lưng em, ôm chặt em vào lòng, luồn tay vào mái tóc em thành từng đợt, tôi lặng lẽ thở dài.

Chẳng biết nói gì với em thêm nữa, tôi chỉ hy vọng em hiểu tôi mà thôi, vào lúc này tôi ngàn vạn lần không thể đến được với em.

- Anh gặp Khả Vân chưa? – Đột nhiên Bảo Hân hỏi tôi.

- Ừm chưa – Tôi chạnh lòng.

- Cô ấy vẫn luôn như thế, biến mất một thời gian rồi lại tự nhiên xuất hiện, rồi lại biến mất..

- Em nói sao?

Tôi ngạc nhiên, muốn buông em ra nhìn vào mắt Bảo Hân, nhưng Bảo Hân lại càng siết chặt hơn, em vẫn chẳng chịu rời.

- Anh này! – Bảo Hân không quan tâm đến câu hỏi của tôi mà tự nhiên lại nói.

- Ừ! 

- Chuyện Khả Vân, em sẽ không nhắc nữa, không nói anh hay cô ấy nữa. Nhưng..

Đột nhiên Bảo Hânl lại thở dài, điệu thở dài khá là giống tôi, nó làm tôi tự nhiên chạnh lòng. Hết nghe Quỳnh Thy và Bảo Hân nói đôi khi tôi cũng buồn buồn, nhưng điều đó lại chẳng quan trọng với tôi một chút nào.

- Khả Vân đang biến mất đúng không anh? – Bảo Hân hỏi tôi rành rọt.

- Ừm 

- Vậy.. Anh có thể bên em cho đến lúc gặp được cô ấy được không?

- Em... Anh không hiểu em định nói gì?

Bảo Hân rời tay tôi ra, lấy hay tay quệt sạch nước mắt trên mặt, em quay sang nhìn thẳng vào mắt tôi dịu dàng.

- Em chẳng cần gì hết, chỉ cần bên anh lúc nào cũng được, một giây hay một phút cũng được.

Tôi thở dài ngao ngán, tôi đã làm gì để khuôn mặt xinh đẹp này phải khóc cơ chứ.

- Vì thế, em có thể ở bên anh, chăm sóc anh cho đến khi nào anh gặp, hoặc tìm thấy Khả Vân được không?

Tôi lặng im nhìn khuôn mặt nhòa lệ của em, lặng im lắng nghe lời đề nghị của em. Lặng im để nghĩ xem liệu mình có thể làm em đau thêm lần nữa? Tôi lặng im chẳng thể làm gì và cũng chẳng biết nói gì.

Bảo Hân nhoẻn nụ cười trong nước mắt.

- Vậy là anh đồng ý rồi nhé.

Tôi không trả lời, khẽ vén tóc ra đang vướng trên khuôn mặt ra gài vào tai em, tôi chẳng biết mình đang làm gì nữa. Đột nhiên Bảo Hân nhào vào đặt lên môi tôi một nụ hôn gấp gáp. Hai tay em ôm chặt lấy cổ tôi, đôi mắt nhỏe nước giờ đã nhắm lại, cả cơ thể em lại ép chặt vào ngực tôi..

Tôi khẽ ôm lấy cái eo thon ấy đáp lại nụ hôn của em, nụ hôn mặn chát đầy nước mắt lan trên khóe miệng chảy vào trong..

Em buông tôi ra nhoẻn cười một nụ cười tươi.

- Từ giờ phút này anh phải thuộc về em..

Cả cơ thể nữ thần ấy lại nhào vào tôi, đưa cái bản năng tôi thức dậy, rồi sẽ đưa tôi về chốn phiêu bồng, sẽ đưa tôi về miền cực lạc, đưa tôi vào trong em... Tôi lại chỉ biết lặng im.

Chap 88 :

Cơ thể quyến rũ của Bảo Hân khiến tôi không thể cưỡng, cả đôi môi dịu ngọt của em nữa, nhưng trên hết vẫn là lời đề nghị của em. Tôi và em lại cuốn vào nhau như chưa bao giờ từng thế.

Chiếc salon dường như quá chật, chúng tôi phải nép sát vào nhau để ngủ. Bảo Hân mỉm cười âu yếm khi tôi khẽ đan trên những lọn tóc của em.

- Em luôn mong như thế này

Tôi mỉm cười khi em khẽ rúc sâu thêm vào ngực tôi.

Em vẫn càng ngày càng rúc sâu hơn. Mặt em như dính sát vào ngực tôi vậy. Để rồi tôi cảm nhận được cả bờ môi em mấp máy và hơi thở ấm thì thào.

- lúc nào cần em sẵn sàng buông anh, nhưng lúc này hãy là người yêu của em trọn vẹn. Anh nhé.

Tôi cố gắng cúi xuống hôn lên mái tóc em thay cho lời đồng ý. Chúng tôi ngủ một giấc ngủ ngắn để sáng còn dậy đi làm.

Mà đúng là không thể dậy nổi. Khi bình minh của tôi thì đã gần 9h sáng. Tôi thấy mình vẫn trên ghế salon nhưng bù lại có thêm cái chăn đắp ngang người.

Khẽ dụi dụi mắt cho tỉnh, người đầu tiên tôi thấy là Bảo Hân, em đang lúi húi trong bếp thì thấy tôi dậy nên mỉm cười.

- anh dậy rửa mặt rồi còn ăn sáng. 

- Sao em không gọi anh dậy sớm đi làm.

Tôi bật dậy hốt hoảng. Bảo Hân thì cười tươi nhìn dáng vẻ của tôi. Em dịu dàng.

- Em xin phép rồi. Hôm nay em với anh cùng nghỉ. Anh mới ốm dậy chưa khỏe hẳn đầu. Nghỉ thêm hôm nữa cũng được ấy mà, cho khỏe hẳn đã.

Tôi thở phào tưởng mình chưa thông báo, may mà Bảo Hân dạ làm điều đó thay tôi rồi.

Từ phòng tắm bước ra tôi thấy mình khỏe hẳn. Hình như cái chuyện đó giúp con người ta thoát được nhiều mồ hôi, cũng có nghĩa là chất độc, từ đó giúp cho cơ thể khỏe hơn.

Tôi ngắm Bảo Hân trong duy nhất chiếc áo phông của tôi, nó cũng vừa đủ dài để che hết vòng ba của em. Y như lần đầu vậy, trông em thật quyến rũ.

Bảo Hân khẽ nắm lấy bàn tay tôi khi tôi ôm ngang bụng em từ phía sau.

- Em chỉ nấu được mì tôm thôi, tính đi chợ nhưng em cũng dậy muộn quá. 

- Chỉ cần là em nấu thì món gì anh cũng thấy ngon, huống hồ đây lại là món ruột của anh.

Khẽ siết chặt bàn tay của tôi trên bụng em thêm chút nữa, tôi thấy hình như em đang mỉm cười hạnh phúc.

Tôi chén bát mì tôm ngon lành, uống thêm thuốc cho chắc chắn, ấy là em bắt tôi thế cho khỏi hẳn.

- Mình làm gì bây giờ nhỉ? - tôi hỏi em khi chúng tôi nhâm nhi ly cà phê. 

- Em thích xem phim nhưng ngoài Trời khá lạnh. Anh lại đang ốm nên em không muốn anh phải ra ngoài.

Hừm. Tôi nghĩ hình như em lo lắng hơi quá nhưng dù sao với vẻ mặt quan tâm của em thì tôi có nhất quyết đi thì cũng không còn vui nữa.


XÂY DỰNG MỘT WAP MIỄN PHÍ
TRÊN DI ĐỘNG

WWW.GIAITRI.PRO