Chap 77:
Buổi sáng tinh mơ tôi dậy sớm ngắm ánh bình minh, ra ban công uể oải người vài phát cho nó khỏe bất chợt tôi nhìn xuống chậu hoa của Quỳnh Thy.
Cái con bé này bao nhiêu loài hoa không chọn lại đi chọn cái hoa xấu hoắc màu đỏ như máu ấy, nhìn tôi đã chẳng có mấy thiện cảm rồi.
Không khí mát lạnh phả vào mặt khiến tôi dễ chịu. Thầm nghĩ lại ngày hôm qua tôi phì cười, cái cảm giác ngủ cùng Bảo Hân thật tuyệt, ít nhất là từ trước tới giờ tôi chưa làm tình với một ai đó đẹp như em. Em đúng là như một thiên thần vậy, ngây thơ trong cái chuyện ấy. Cái cảm giác em líu ríu lấy tay che lấy bầu ngực tròn, cái thân thể trắng ngọc rực rỡ hơn cả cái ánh đèn ấy hiển hiện trước mắt làm cho tôi cảm thấy nóng người.
Thường thì buổi sáng rất tốt cho việc làm tình, tôi không lạ khi thấy bản năng tôi tự nhiên đòi hỏi như vậy.
- Nghĩ gì mà tủm tỉm thế ông anh? – Tiếng Quỳnh Thy như ma giật sau lưng khiến tôi nảy mình.
- Con dở, làm tao giật cả mình – Tôi càu nhàu.
- Mới sáng sớm ra đã ra đây ngồi ngắm sương, không chuẩn bị mà đi làm đi
- Hâm à? mới hơn 6h sáng. Nhìn thằng anh mày còn quay quắt trong chăn kia kìa – Tôi gằn giọng.
- Hừm! Nhìn vẻ mặt ông anh em nghi lắm – Quỳnh Thy ngó tôi lom lom
- Thôi đi con dở. Chỉ suy nghĩ linh tinh.
Tôi làu bàu rồi đi vào phòng thay quần áo. Thằng Bảo vẫn nằm chết trương và tôi cũng như mọi khi phải túm cổ lôi nó dậy, và như mọi khi lúc nào nó cũng la lên oai oái.
- Tao đéo dậy đâu, dậy gì mà sớm thế
- Mới hơn 6h, cho tao ngủ thêm 30p nữa
- Thằng điên, muốn ông mày đập cho trận không hả
- Thôi tao xin mày, cho tao 5p thôi
- Con lạy bố, con dậy đây
Cuối cùng thì nó cũng dậy và như mọi khi kèm theo những tiếng chửi rủa tới tận khi nó đóng cửa phòng tắm.
- Mày đi đâu về đấy?
Tôi hỏi Quỳnh Thy khi nó lích kích mang về một ít đồ ở ngoài cửa.
- Thì mấy khi dậy sớm em xuống mua đồ ăn sáng cho cả ba anh em mình luôn.
- Ờ hay? Món gì đấy? – Tôi dòm vào cái túi.
- Bánh cuốn. Anh ngồi bàn chờ đi. Lắm chuyện.
Nó hừ tôi cái rồi vào bếp sắp đồ ra đia. Tôi và thằng Bảo ngồi vào bàn một lúc thì nó đã mang ra đủ hết rồi.
- Em Khả Vân xinh nhỉ? – Thằng Bảo vừa nhồm nhoàm vừa nói
- Hả? – Tôi trợn mắt.
- Hả cái gì? tưởng mày quen – Thằng Bảo ớ người nhìn tôi.
Chết thật, giờ tôi mới nhớ ra sự liên quan rắc rối trong buổi party đó. Tôi chẳng nói gì chỉ im lặng nhai.
- Em ấy tươi thật, hát lại hay nữa, mày làm thế nào mà quen em nó thế? – Thằng Bảo hóm hỉnh nhìn tôi cười đểu.
- Ơ thằng này hay nhỉ? Không ăn nhanh bố ăn hết bây giờ. – Tôi càu nhàu rồi lấy đũa chìa sang đĩa của nó.
- Bỏ cái đũa ra khỏi đĩa tao.
Thằng dở Bảo tham lam rút ngay cái đĩa lại, nó luôn háu ăn như thế, cái bản mặt của nó làm tôi phì cười nhưng lại nghiêm ngay lại vì nó nhăn nhở nhìn lại tôi:
- À tao biết rồi – Nó tủm tỉm.
Vẻ mặt của nó làm tôi ngó ngay sang Quỳnh Thy nhưng thấy Quỳnh Thy le lưỡi hơi lúc lắc đầu nên chắc không phải. Chắc lúc đó em chỉ ngồi cùng bàn với Bảo và hỏi Quỳnh Thy về tôi nên nó suy luận vậy. Tôi đoán như thế vì Quỳnh Thy trông vậy nhưng không phải kẻ nhiều lời.
- Kệ mày. Ăn nhanh không còn đi, khéo Bảo Hân đang chờ cafe đấy – Tôi đánh lạc hướng.
- Ừ nhỉ!
Nhắc tới Bảo Hân là thằng này mắt sáng lên ngay, nó ngồm ngoàm đúng ba phát là hết sạch luôn cả đĩa bánh cuốn, lần này nó khoát tay tôi đứng dậy.
- Nhắc tới người đẹp là xoắn hết cả lên – Quỳnh Thy bĩu môi.
- Ờ! Mày đẹp như người ta đi xem nào – Thằng Bảo nhăn nhở
- Xời! Anh không có cơ hội đâu, nhát gái bỏ xừ - Quỳnh Thy châm chọc
- Kệ tao, chân thành là trên hết, có mày giúp lo gì không được. Nhể!
Nó nhăn nhở vỗ vai tôi làm tôi chột dạ. Quỳnh Thy thì ngúc ngoắc cái đầu cười đểu. Tôi nghĩ kể ra Quỳnh Thy nói cũng có lý.
Nhưng nó đã lầm. Chẳng có ai ngồi ở quán cafe chờ chúng tôi cả. Thằng Bảo sốt ruột đứng lên ngó xuống rồi quay sang hỏi tôi.
- Thế hôm nay em ấy không xuống à?
- Ai biết – Tôi nhún vai tỉnh rụi
- Haizz
Thằng Bảo thở dài thườn thượt ngồi xuống cạnh tôi tu ực cốc cafe. Nó ôm mặt băn khoăn ra chiều suy nghĩ lắm..
- Hôm qua em ấy đi chơi, không biết liệu có đi với anh chàng nào không nhỉ?
- Không. – Tôi đột nhiên phát ra.
Thằng Bảo quay sang nhìn tôi ngạc nhiên, nó chăm chú làm tôi hơi chột dạ và tự trách mình ngu dại. Cố gắng vẻ mặt bình thường tôi cũng quay sang nhìn nó.
- Sao nhìn tao dữ vậy?
- Vậy sao mày biết? – Nó hỏi
- Tao có ngu đâu mà không biết, hôm qua đi cùng tao tiếp ông Y một lúc sau thì mẹ hay bác dì gì đó kêu đến chơi. Thế là em nó phải về thôi.
- Thật hả? – Thằng Bảo hơi nghi ngờ
- Ờ! Thế nên tao với ông Y mới có dịp đi kara thả phanh chứ, có em ấy ở đấy thì trời dám.
- Ờ há – Thằng Bảo tin sái cổ
- Còn không! Thằng điên.
Thằng Bảo quay mặt nhìn ra đường lăn tăn suy nghĩ, tôi thì thở phào trong bụng vì đã thoát nạn cái tội vạ mồm. Tôi nhấp một ngụm lớn cafe nhằm ép cái trống ngực đang đập thình thình xuống rồi nhìn ngắm thằng Bảo, dáng vẻ như một kẻ si tình nhớ người yêu.
- Này! – Tôi gọi thằng Bảo
- Gì mày – Nó buồn xo
- Sao mà như người mất hồn thế?
- Thì mày xem, sáng nào tao cũng chờ để được uống cafe cùng em nó, chứ cả ngày ngoài lúc này và buổi trưa thì có gặp được đâu. Bảo Hân lúc nào chả dính với không sếp Anh thì là mày.
- Haizzz – Tôi thở dài
- Thở dài cái con mẹ mày í – Thằng Bảo cáu.
- Kệ tao, mà buổi trưa mày gặp cũng được chứ sao.
- Tí nữa tao đi ra công trình đến tận chiều rồi – Nó ngán ngẩm.
- Ờ! Xui nhỉ - Tôi cười hề hề.
Nó tiếp tục cái vẻ mặt thiểu não nhìn ra ngoài đường. Tôi tính mặc kệ nó nhưng thế nào chỉ một lúc sau không chịu được, lại quay ra hỏi.
- Bảo này – Tôi mềm giọng
- Ừ - Mắt nó vẫn nhìn ra ngoài kia mà chẳng biết ngắm ai.
- Tao hỏi thật mày nhé, mày thích Bảo Hân thật à? – Tôi dè dặt.
- Ừ! Không chỉ thích, tao nghĩ là yêu ấy – Nó thủng thẳng.
- Mẹ! thằng điên – Tôi chửi
Đáp lại tôi là một tiếng thở dài ngao ngán, nó chẳng buồn chửi lại tôi nữa. Cái thằng này hôm nay lạ thật.
- Mày nói thật chứ? – Tôi dè dặt
- Ừ. Thật chứ đùa gì đâu – Nó thở dài
- Sao mày nghĩ là yêu, thế nào là yêu? Mày cảm thấy thế nào? – Tôi hỏi nó liên tục.
- Tao chẳng biết nữa – Nó lại thở dài
- Sao lại chẳng biết? – Tôi trợn mắt
- Thì ngay từ đầu gặp tao đã thấy thế rồi
- Người như em ấy thì ai mà chẳng thích – Tôi cướp lời
- Không phải thế đâu, tao không nói về ngoại hình
- Thế cái gì? – Tôi sốt ruột
- Không biết nữa. Tao thấy, à mà không, cảm thấy em ấy trong lành như một giọt sương vậy, không chút vẩn đục. Đâu phải vô lý mà tao gọi em ấy là nữ thần đâu – Mắt thằng Bảo long lanh khi nói về Bảo Hân
- Mày cảm thấy thế thật à? – Tôi hỏi chậm rãi.
- Ừ! Đấy là ban đầu, còn càng ngày càng rõ hơn, tao nhận thấy thế
Tôi ậm ừ cho cái thằng si tình này nó bớt nói nhưng vừa đưa cốc cafe lên miệng tính cho đỡ nhạt miệng thì thằng Bảo quay sang tôi nhìn rồi lại quay ra phía đường.
- Tao cảm thấy em ấy mong manh đến mức mà nếu ai đó làm cho Bảo Hân phải đau khổ, chắc tao không tha thứ được mất – Nó lại thở dài.
Một thoáng ý nghĩ là nó đang nói về tôi nhưng tôi nhìn dáng vẻ và ánh mắt của nó thì không phải.
- Sao tự dưng lại nghĩ vậy? – Tôi hỏi
- Thì hôm qua ấy!
- Hôm qua làm sao? – Tôi bực mình
- Lúc trả xe cho Bảo Hân, tao nhìn thấy mắt em nó rất buồn, hình như vừa khóc sưng cả mắt lên, mọng hết cả.
- Thật à? – Tôi ngạc nhiên.
- Ừ! Tao tính hỏi nhưng không tiện, với lại trời nhập nhoạng mà em nó đứng ở chỗ tối nên tao để ý thế thôi, không chắc lắm
- Ừ!
Tôi định nói “chắc mày nhìn lầm” nhưng kịp ngậm miệng lại. Bảo Hân làm việc gì mà phải khóc nhỉ. Thật lạ! Mà thôi mặc kệ, tôi chẳng quan tâm. Nhưng thằng Bảo thì hôm nay dường như có nhiều tâm sự, hay là tôi cảm thấy thế nhỉ? Nó vẫn tiếp tục.
- Bảo Hân không đáng bị khóc, em ấy không đáng.. – Thằng Bảo lẩm bẩm.
- Mày điên vừa thôi, si tình thì cũng vừa vừa thôi chứ.
Tôi bực mình nói với nó, thằng này trước nay chưa hề như vậy, có lúc nào đó nói về bọn con gái thì nó cũng chém gió như tụi tôi vậy, cũng con này con kia, con này ngực nhỏ nhưng da trắng, con kia ngực to nhưng đùi lại đen... Vớ vẩn như vậy ấy.
- Kệ tao! Nó thở dài.
Ngán ngẩm với cái điệu thở dài của nó từ sáng tới giờ tôi tức mình cộc lốc.
- Mày thích thì cứ tán, chén được thì chén
- Mày nói thế là ý gì? – Thằng Bảo mắt long lên nhìn tôi.
Tôi nhìn nó, ánh mắt của một kẻ lụy tình khiến tôi chán đến tận cổ.
- Đàn bà, họ không đáng được như thế? – Tôi cười nhạt.
- Mày nói về Bảo Hân? – Mắt nó trợn ngược
Tôi nhếch mép nở nụ cười ruồi nhìn thẳng vào mắt nó nhấn mạnh từng chữ một.
- Đàn bà họ không xứng! Rồi cuối cùng cũng chỉ là con số không hết
- Mày...
Tiếng cười khùng khục của tôi trong cổ họng khô khốc. Thằng Bảo mắt nó dịu lại nhìn tôi đầy thương cảm.
- Tao không nghĩ ai cũng như vợ mày – Nó lại thở dài.
Tôi nhìn thẳng vào mắt nó rồi đứng dậy vỗ vai nó kêu bộp một tiếng nhẹ.
- Nghe này! Tao không có vợ, tao chẳng có con đàn bà nào hết, rõ chưa?
- Mày điên rồi
Thẳng Bảo nhìn tôi sửng sốt, tôi mặc kệ vỗ vai nó rồi rảo bước đi qua đường để lên phòng, trước khi đi tôi vứt lại một câu sau lưng, tay vẫy vẫy chào nó.
- Nhớ trả tiền nhé.
Từng bước chân nhanh chóng của tôi đưa tôi đến của phòng làm việc. Bảo Hân đang ngồi ở máy tính, nhìn thấy tôi em mỉm cười vui vẻ, ánh nhìn lại lóe lên tia sáng.
- Sếp Anh đến chưa em? – Tôi nhìn Bảo Hân mỉm cười.
- Chưa. Anh tới sớm thế? Anh không uống cafe à? – Bảo Hân mỉm cười.
- Anh có ngồi đấy nhưng chờ mãi chẳng thấy em nên lại lên đây, cafe cũng chả ngon nữa
Tôi mỉm cười, còn 15 nữa mới tới giờ làm việc. Bảo Hân xấu hổ trước lời khen của tôi nên hơi cúi mặt xuống
- Hì! Vậy anh uống nữa không? – Bảo Hân thỏ thẻ
- Có chứ, pha cho anh một cốc nhé, chỉ cafe của em mới làm cho anh tỉnh lại được.
Tôi nhăn nhở rồi bước vào phòng mình, bật máy tính lên check tí Otofun. Năm phút sau đã thấy Bảo Hân gõ cửa rồi bưng ly cafe vào.
- Không khép cửa phòng của sếp à? – Tôi cười
- Hì, Rõ.
Bảo Hân khẽ khép cửa phòng lại. Em bưng ly cafe đặt lên bàn của tôi rồi cũng giả vờ.
- Cafe đây thưa sếp.
Tôi đặt bàn tay lên tay em, cầm chặt lấy không cho Bảo Hân rút ra, cốc cafe đặt xuống hơi mạnh kêu “cạch” một tiếng.
Bảo Hân ngượng nghịu trước hành động của tôi. Em không dám nhìn mặt tôi
- Anh.... – Bảo Hân ngập ngừng.
Tôi không trả lời kéo em lại đặt lên môi em một nụ hôn thật sâu. Bảo Hân hơi giật mình nhưng trước sức mạnh của tôi em không thể thoát ra được. Cái lưỡi của tôi lại tiếp tục hoạt động khua cái vị ngọt trong miệng em làm em không thể cưỡng lại.
Tôi ôm sát Bảo Hân vào lòng, đặt tay lên đáy lưng mà kéo vào thật chặt, hai cơ thể như dính chặt vào nhau làm tôi lại có thể cảm nhận cái run rẩy của em.. Khẽ thả đôi môi em ra còn bàn tay tôi vẫn giữ em thật chặt.
- Em thích son môi mùi dâu tây, anh biết rồi nhé – Tôi mỉm cười
Bảo Hân xấu hổ đấm nhẹ một cái vào ngực tôi rồi vòng tay qua tôi cũng ôm thật chặt.
- Vậy nhớ mua cho em son mùi dâu nhé – Tôi nghe thấy tiếng cười nhẹ của em.
- Ừm.
Tôi nâng cằm Bảo Hân rồi từ từ cúi xuống.. thật gần..
- Anh không định...... – Bảo Hân hốt hoảng.
Tôi không trả lời mà tiếp tục cho em chìm đắm thật sâu vào một nụ hôn ướt át.
Chap 78:
Tôi nhận thấy cơ thể Bảo Hân run lên từng chập, người em chủ động ép chặt vào người tôi, hơi thở trở nên ngắt quãng.. Mỉm cười như thể đạt được mục đích tôi khẽ đẩy em ra một chút, tay tôi vén ngang mái tóc của em.
- Hì! Anh có định làm gì đâu! Anh chỉ muốn chào buổi sáng với em bằng một nụ hôn thôi mà. – Tôi trêu em
Bảo Hân ngượng nghịu ôm chặt lấy tôi, ép sát thêm chút nữa đầy tỉnh càm.
- Anh làm em phải tô son lại rồi đây này.
- Vậy mai em em đừng tô son nữa nhé – Tôi nháy mắt
- Èo! Sao thế được – Bảo Hân nhăn mũi
- Hì. Em không cần thế đâu, anh muốn có vịt ngọt của mùi dâu tây trên môi em. – Tôi cười hì hì trêu Bảo Hân.
Khi Bảo Hân khép cửa lại và ra ngoài tôi đoán chắc em sẽ chạy ngay vào phòng vệ sinh mà tô lại son môi cũng như chải lại mái tóc đang có vài sợi lệch của mình. Tôi bình thản ngồi xuống bàn và dồn tâm trí vào những đống hồ sơ trước mặt.
Công việc quả là thú vị, được tính toán và kiểm soát những dự án thế này làm tôi trở nên phấn khích, tôi thấy mình như là một người quan trọng vậy, cái ham muốn được làm thôi thúc khiến tôi làm việc mãi tới tận gần trưa, chỉ đến khi sếp Anh vào phòng và tỏ ra rất hài lòng với tiến độ của tôi thì tôi mới dừng lại.
- Vậy là được gần 1/3 rồi nhỉ? Cậu làm việc hiệu quả lắm – Sếp tươi cười.
- Cái này cũng đơn giản mà sếp, nó đúng vào sở trường của em – Tôi cười
- Đầu tuần nhận được bây nhiêu thế này thì cuối tuần khéo lại thêm một cuộc chiến tranh nữa nhỉ? – Sếp nháy mắt
Tôi cười hì hì. Quả đúng vậy, càng nhiều cái phát hiện ra thì việc giải trình khiến cho mấy ban quản lý cộng với các bộ phận liên quan sẽ mệt nghỉ thôi, dù sao thì tôi vẫn chưa thấy điểm sáng nào cả trong cái mấy cái này, có vẻ như đêm tối vẫn còn dài lắm mà cái chúng tôi cần là giải pháp và thời gian.
- Cậu nghĩ thế nào về tình huống xấu nhất sắp tới? – Sếp Anh đột nhiên trầm tư hỏi.
- Em cũng không biết, thực ra chúng ta đang lâm vào thế rất rắc rối... – Tôi thở dài.
- Đúng vậy, tôi vừa nhận báo cáo của phòng tài chính, mọi chuyện không có tiến triển gì cả.
- Có vấn đề hả sếp?
- Ngân hàng vẫn chưa cho chúng ta vay, tình trạng tồn kho hàng khiến họ cảm thấy bất an, và họ cũng nghe phong thanh việc chúng nguồn vốn lưu động của ta gặp vấn đề
- Nhanh thật – Tôi lầm bẩm
- Ừ! Chúng ta chỉ kỳ vọng vào việc bán dự án, mà việc này khá mông lung.
- Còn cách nào không nhỉ? – Tôi như tự hỏi chính mình.
- Chưa biết được, việc này..
Tôi thở dài. Cảm thấy hơi bất lực.
- Trưa cậu rảnh không? Đi ăn cùng tôi.
Sếp Anh mỉm cười quay sang hỏi tôi, và tất nhiên là tôi không thể từ chối.
Ngồi trên con Merc của sếp tôi cảm thấy thư thái và êm ái, dù sao thì Merc nó hơn đứt con xe cũ của tôi mà tôi đã bán.
- Cậu thích Merc không? – Sếp đột nhiên hỏi.
- Ngồi vậy thì em thích, nhưng nếu ngồi ở vị trí anh thì em thích Bim hơn – Tôi cười.
- Ừ! Haha – Sếp cười
Sếp Anh giờ trong mắt tôi không còn vẻ lạnh lùng và khoảng cách như ngày đầu nữa, khá thoải mái và vui vẻ.
Lúc này điện thoại của tôi lại đột nhiên có tin nhắn, , chẳng lẽ là của.... tôi bật mở ra xem nhưng không phải. Tin nhắn của vợ tôi.
Vợ: “Tôi đã chuyển 150tr là 1 nửa số tiền tiết kiệm vào tài khoản riêng của anh. Anh kiểm tra nếu chưa nhận được thì báo tôi”
Tôi nở trên môi một nụ cười lạnh. Sòng phẳng gớm, tôi nghĩ. Dù sao thì chúng tôi cũng đi đến bước đường cùng rồi, lại đang hết tiền nữa, may thật.
Sếp anh hơi ngó tôi cái rồi lại tập trung vào lái xe.
- Hình như cậu có gì đó không vui? – Sếp hỏi nhỏ
- Không có gì đâu sếp, chuyện linh tinh ấy mà.
- Ừm. – Sếp hơi thở dài.
Tôi chẳng nói gì, chỉ càm thấy lòng trống rộng và cổ họng khô khốc.
- Tôi thường không quan tâm đến chuyện riêng của người khác nhưng hình như Chiến có biết cậu.
- Tôi không quen anh ta – Tôi lạnh lùng
- A
Sếp Anh hơi bật ra tiếng nhỏ trong cổ họng rồi im lặng quan sát vẻ mặt của tôi. Chắc hiện giờ vẻ mặt tôi hơi đanh lại nhưng tôi cũng chẳng thể làm nào khác hơn, tôi nhìn chăm chăm vào phía trước như một kẻ bất cần đời.
-------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.giaitri.pro. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
www.giaitri.pro – Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động...!
-------------------------
Sếp im lặng dẫn tôi đi gặp một người bạn. Anh này được sếp giới thiệu tên là H, trùng với tên tôi nhưng là một chuyên gia đầu ngành về tài chính, nói là bạn nhưng hơn chúng tôi tới gần 20 tuổi.
- Các anh đã nghĩ tới phương án cổ phần hóa chưa?
Ông ta nói khi nghe sếp Anh nói xong về tình trạng công ty. Tôi và sếp Anh ngớ người khi quay ra nhìn nhau.
- Nhưng cổ phần hóa thì phải định giá, rồi phải minh bạch hóa thông tin, rồi... thường thì người ta cổ phần hóa khi cần vốn rót đầu tư chứ để tránh... thì.. – Tôi ngập ngừng.
- Tôi đâu nói lên sàn đâu, chỉ cần các anh xin được cơ chế cho phép cổ phần hóa công ty và chọn đối tác chiến lược tôi có thể giới thiệu cho các anh vài mối. Việc này đối với Tiến Anh tôi nghĩ là quá dễ - Ông ta quay sang nhìn Tiến Anh mỉm cười.
Tiến Anh trầm ngâm một lúc rồi đánh trống lảng sang chuyện khác, chúng tôi ngồi ăn cơm và uống cafe không thề đả động gì đến công việc nữa. Riêng việc này tôi nghĩ Tiến Anh khá giỏi, anh ta hỏi ông H từ việc con du học cho đến chọn ngành rồi cả việc vợ ông ấy và ông H nên ăn gì để giữ sức khỏe nữa.
- Việc cổ phần hóa sếp nghĩ sao? – Tôi hỏi khi chúng tôi lên xe đi về công ty.
- Không nghĩ nữa – Sếp lạnh nhạt.
Tôi im lặng không nói gì nữa. Chúng tôi về công ty thì cũng mới chỉ có 2h hơn. Bảo Hân nhìn chúng tôi mỉm cười, khẽ nháy mắt với em một cái tôi lại chui tọt vào phòng mình.
Buổi chiều buồn và cũng mất hứng làm việc, tôi ngồi chịu trận đành nhắn tin cho Bảo Hân qua skype, mặc dù em ngay ở ngoài cửa phòng tôi
Tôi: “anh thèm cafe :)”
Bảo Hân: “em pha anh ra ngoài lấy nhé”
Tôi: “mang vào phòng cho anh đi”
Bảo Hân: “Không, sợ lắm”
Tôi: “Sợ gì chư” – Tôi trêu
Bảo Hân: “Còn hỏi nữa, mà trưa nay em ăn cùng anh Bảo”
Tôi: “Sao? Có chuyện gì không?”
Bảo Hân: “Chẳng có gì, nhưng trông anh ấy buồn lắm”
Tôi: “Bảo nó buồn à? Chuyện gì em biết không?”
Bảo Hân: “Em không biết, anh ấy chẳng nói gì”
Tôi: “Hay tại nó thích em nhỉ?”
Bảo Hân: “Chắc không phải đâu..”
Tôi: “Em nghĩ Bảo biết chuyện anh em mình không?”
Bảo Hân: “Chắc không biết, mà nếu biết cũng chẳng sao”
Tôi: “Em không sợ ư?”
Bảo Hân: “Có gì mà em phải sợ chứ?”
Tôi: “Anh có vợ rồi” – Tôi type dòng này thản nhiên
Bảo Hân: “Em không cần biết, mà người đó không phải là vợ anh”
Tôi: “Sao em lại nói thế? Vợ thật đấy” – Tôi nhoẻn cười
Bảo Hân: “Nếu là vợ sẽ không bao giờ như thế..”
Tôi: “Nhưng vẫn là vợ anh”
Bảo Hân: “Vợ hay chồng, chỉ là một cái tên gọi, cái quan trọng thì anh và chị đã không còn” – Bảo Hân vẫn đang typing.
Tôi: “Em tự tin vậy sao?” – Tôi ngắt ngang.
Bảo Hân: “to live is to fight mà anh” – Bảo Hân ngừng gõ đợi tôi trả lời xong mới type dòng này, kèm theo là một biểu tượng mặt cười.
Tôi: “Vậy em muốn làm vợ anh không?” – Tôi hỏi
Tôi thấy trên màn hình máy tính Bảo Hân cứ đang typing rồi lại dừng, rồi lại typing, rồi lại dừng.. Sau rồi em nói:
Bảo Hân: “là vợ cũng được, không cũng chẳng sao, chỉ cần anh quan tâm đến em là đủ rồi”
Tôi bật cười, gõ lại dòng trả lời Bảo Hân:
Tôi: “Em ngây thơ quá, nhưng anh thích em vì điều đó” – Sau rồi tôi gõ tiếp Tôi: “Anh không hứa làm cho em hạnh phúc đâu”
Bảo Hân: “Hạnh phúc là do con người ta tự cảm nhận, không phải cố làm là được, em đang hạnh phúc rồi”
Bảo Hân trả lời tôi rất nhanh làm tôi cảm thấy trong lòng có chút gì đó hối lỗi, chỉ một chút thôi rồi qua thật nhanh, đàn bà luôn là thế mà, lời nói cũng chỉ là lời nói mà thôi..
Bảo Hân: “tối nay anh rỗi không?” – Bảo Hân hỏi
Tôi: “Anh bận mất rồi, để mai đi”
Bảo Hân: “Anh bận gì thế?”
Tôi: “Em hỏi làm gì, thôi anh làm việc đây” – Tôi lạnh lùng.
Bảo Hân: “Ừm, anh làm việc đi”
Có vẻ cảm nhận có vẻ gì đó cam chịu trong lời này nhưng mà thôi mặc kệ, cũng đơn giản, đàn bà thường thế với người đàn ông đầu tiên của đời họ, không lạ bởi vì tôi đã quá quen rồi.
Buổi chiều khi vừa dắt xe ra khỏi cổng công ty thì có điện thoại của Quỳnh Thy, tôi dừng lại bỏ mũ bảo hiểm ra nghe vì nghĩ có chuyện gì đó.
- Aloo! Quỳnh Thy à
- Vâng! Em đây... – Giọng Quỳnh Thy tự nhiên nhỏ lại
- Sao thế? Có chuyện gì mà gọi cho anh – Tôi cười
Quỳnh Thy im lặng một lúc lâu, tôi thấy hơi ngạc nhiên với con bé này, sau rồi nó nói độp ra một câu ròi tắt máy luôn.
- Anh mở mail ra xem, em gửi trong đó rồi.
Tôi thừ người ra trước câu úp mở của Quỳnh Thy, điện thoại này thì không thể xem được tôi ngẫm nghĩ liệu mình có nên không vì ra khỏi cổng công ty rồi, chút nữa lại gặp Khả Vân nữa.
Nghĩ mãi, nghĩ mãi cuối cùng tôi tặc lưỡi quay trở lại cơ quan, mở cửa bước vào phòng mình. Chú bảo vệ hơi lạ khi nhìn thấy tôi.
- Cháu vào lấy tài liệu – Tôi mỉm cười.
Tôi mất một lúc mở máy tính lên, tay hơi run run khi thấy bức mail mà Quỳnh Thy gửi cho tôi, bức mail với tựa đề “gửi anh”
Tôi lặng lẽ click mở hộp mail lên.
“Gửi Anh
Thật khó nghĩ là em không biết nên gửi bức mail này cho anh không? Thực ra chuyện này chẳng liên quan gì tới em cả nhưng trên danh nghĩa anh là một người mà em rất quý em vẫn phải thấy mình có trách nhiệm gửi cho anh.
Có thể anh nghĩ em là đứa nhiều chuyện, có thể anh nghĩ em là kẻ lắm lời nhưng em vẫn phải cho anh biết.
Anh còn nhớ lần trước em đã nói với anh điều gì về Khả Vân không, em nói cô ấy không tốt, lúc đó anh đã không nghe em, em đã mất thời gian để tìm hiểu lấy bằng chứng, anh cứ click theo đường link ở dưới mà tự mình tìm hiểu.
Link:
Đừng giận em”
Tôi yên lặng nhớ lại những gì tôi và Khả Vân trên chuyến đi Hà Giang, như một giấc mơ vậy, rồi lúc em và tôi cùng song ca bài “như đã dấu yêu” nữa, tất cả mờ ảo như làn sương trước mắt, đẹp đến lạ lùng. Cả cái cảm giác khi tiếp xúc với da thịt mát rượi của em, hôn lên đôi môi hình trái tim ngọt ngào của em, cảm xúc được bình yên khi bên em..
Lặng lẽ một mình trong phòng tối, tôi click vào đường link mà Khả Vân gửi. Màn hình web hiện lên một thứ mà tôi cảm thấy ghê tởm, cảm giác lúc đầu biến mất nhường chỗ cho cái máu nóng đang chảy rần rật trên người, tim tôi như thắt lại đau đớn.
Mất hơn 1h đồng hồ tôi phải xem đi xem lại đến chục lần. Mỗi lần là lại thêm một lần đau đớn, đến độ khi tôi không còn cảm giác gì nữa tôi nhấc máy lên gọi Khả Vân.
- Em nghe đây, hi hi – Khả Vân cười vui vẻ.
- Em đang ở đâu đấy? có rảnh không? – Tôi cố gắng giọng vui vẻ
- Em đang ăn cơm cùng gia đình thôi, anh lại nhớ em à? – Câu cuối Khả Vân khúc khích cười rồi nói rất nhỏ?
- Ừ! Em qua chỗ này nhé, để anh nhắn tin
- Ơ? Qua luôn à anh
- Ừ - Tôi nhếch mép rồi tắt máy
Tôi qua cái nhà nghỉ gần nhất công ty rồi nhắn tin cho Khả Vân, sau đó tôi tắt máy chẳng buồn làm gì nữa, chỉ vắt tay lên trán mà suy nghĩ.
Tôi làm thế này có đúng không nhỉ? Tại sao mình lại cảm thấy tức giận đến như thế với một cô gái mới quen chứ? Hừ! Liệu có đáng không? Sao tim mình lại đau đến thế này?
Không lâu sau Khả Vân bấm cửa phòng tôi. Khả Vân diện một chiếc juip trắng ngắn và một chiếc áo phông đơn giản, trông em nhỏ nhắn và trong sáng như một cô gái 17 vậy.
Tôi thoáng ngỡ ngàng khi nhìn thấy em trong bộ dạng trẻ trung như vậy nhưng rồi hình ảnh từ cái trang web mà Quỳnh Thy gửi cho tôi hiện lên rõ mồn một khiến mắt tôi đỏ ngầu. Khả Vân vừa mỉm cười chưa kịp mở miệng thì tôi đã lao vào bế thốc em lên, vùi đầu vào ngực em mà hít hả mùi hương quen thuộc. Khả Vân vui vẻ khúc khích cười.
- Anh này hư quá, lại giở trò dê kìa – Giọng nói trong như nước suối của em cất lên thích thú
- Ừ! – Tôi hét lên và vứt Khả Vân mạnh xuống giường
- Ui da
Khả Vân hơi nhăn nhó sau cú vứt mạnh, em ngạc nhiên nhìn tôi lạ lẫm, chắc trong đầu em phải hiện ra nhiều câu hỏi lắm, chẳng thốt nên lời.
Tôi chậm rãi cởi từng nút áo sơ mi của mình, mắt tôi nhìn em chằm chằm đầy thích thú, em như con thỏ non vẫn chưa biết mình sắp thành mồi của con sói già như tôi. Ngước ánh mắt ngây thơ nhìn tôi em lẩm bẩm:
- Anh hôm nay lạ quá..
Tôi mỉm cười lạnh lẽo không trả lời, đôi mắt tôi như con thú hoang dã nhìn ngắm em, chiếc áo sơ mi cuối cùng cũng được vứt bỏ, tôi lao vào em ngấu nghiến.
Khả Vân sợ hãi trước hành động của tôi, em quằn quại như muốn chống trả, muốn đẩy tôi ra khỏi người em.
Nhưng mà em nhỏ bé như thế thì làm sao chống trả nổi tôi, một con thú khát máu đang say mồi, tôi thích thú nhìn em sợ hãi, đôi môi run rẩy của em như muốn nói ra điều gì mà lại không thể. Hai tay tôi tuột chiếc áo phông ra khỏi người em, tôi giật mạnh chiếc áo ngực cũng bung nốt. Người em giờ đây hiện ra trước mặt tôi hoàn hảo với làn da trắng ngần, cặp ngực vừa phải nhô cao.
Vội vàng lấy hai tay che ngực trước cặp mắt hau háu của tôi đang nhìn em như muốn ăn tươi nuốt sống, Khả Vân mặt tái dại lắp bắp sợ hãi..
- Anh... anh.. anh định làm gì..
- Làm điều mà em muốn anh làm.
Tôi cười lạnh, một tay đã luồn xuống dưới váy mà giật nốt chiếc quần nhỏ đang bao bọc lấy vùng cấm cuối cùng của người con gái.
Chap 79:
Khả Vân trân trối nhìn hành động của tôi như một con thỏ non chờ chết, em nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt xoáy sâu tới tận tâm can khiến tôi chột dạ. Ánh mắt này, nó không còn buồn như lúc trên Hà Giang nữa, nó xoáy sâu, nó luồn lách, nó đi dạo từ óc tới tim tôi, nó làm khơi thông những nơi tắc nghẽn ức chế, nó làm con người tôi dịu lại với dòng máu trong người không còn nóng hổi.
Tôi chịu thua ư? Lúc đầu vào đây tôi còn hừng hực như con thú dữ cơ mà, vậy mà giờ đây trước mắt em tôi lại trở thành một kẻ yếu đuối, như con hổ chỉ chuyên ăn thực vật vậy. Ánh mắt em vẫn xuyên vào tâm khảm tôi khiễn tôi mềm nhũn người..
Tôi như một kẻ thua cuộc cố gắng tới phút giây cuối cùng, tránh ánh mắt em tôi lao vào hôn em, một nụ hôn mãnh liệt. Khả Vân không hề né tránh, em mặc kệ tôi làm gì thì làm, ánh mắt em vẫn mở to trân trối nhìn lên trần nhà, không hề có nước mắt, em như một khúc gỗ đứng im chịu trận. Mặc cho bàn tay tôi đang vày vò khuôn ngực của em, mặc đôi môi tôi tôi quệt ngang dọc đôi môi em đến bỏng rát.
Em vẫn thế, lặng im.
Tôi tức giận, tôi trở nên điên khùng, tôi không quan tâm tới vẻ mặt em nữa tôi gầm rú lên mong chờ một sự phản ứng từ phía em, nhưng không, em vẫn nằm im như vậy. Tôi rút thắt lưng ra, chiếc quần được tôi cởi bỏ. Trong giây lát tôi phải rời em, tôi ngắm nhìn mong sẽ đứng bất dậy mà chạy trốn, chạy trốn khỏi một con thú như tôi, hoặc em sẽ hét lên, hét thật to mong mọi người giúp đỡ.
Nhưng những gì tôi mong muốn em đều không thực hiện. Cả cơ thể em chỉ có duy nhất đôi mắt em là cử động. Em thậm chí không thèm che chắn phần ngực đã lộ liễu, không thèm che chắn đôi chân đã dạng ra đầy uể oải. Em chỉ hướng duy nhất đôi mắt vào tôi, nhìn từng hành động của tôi một cách thương cảm..
Trên người tôi chẳng còn chút gì cả, tôi lại lao vào em trong nỗ lực cuối cùng. Em đang ở dưới thân tôi, chỉ cần một hành động là tôi có thể dễ dàng đoạt được em, cho em chìm trong tôi. Ánh mắt em cứ dõi theo từng hành động của tôi như một thước phim quay chậm, từ lúc
tôi tôi cởi chiếc thắt lưng, từ lúc mảnh vài cuối cùng của tôi được bung ra, từ lúc tôi lao vào em, và giờ đây em đang nhìn chăm chăm vào mắt tôi. Ánh mắt thương hại.
Em vẫn như người chết, không hề có một phản ứng nào cả.
Tôi suy sụp, tôi gục trên người em, ôm chặt lấy tấm thân em vỡ òa. Từ lúc nào giọt nước mắt của tôi đã lăn trên cơ thể trắng ngần đầy tuyệt vọng.
Từ lúc nào tôi cảm nhận thấy cơ thể em đang chuyển động, bàn tay em lùa qua mát tóc của tôi đầy âu yếm, tôi thoải mái nằm yên trong lòng em, kệ từng giọt nước mắt tuôn trào làm cơ thể em ướt sũng.
Em im lặng, tôi cũng chẳng nói gì, chúng tôi để cơ thể mình chạm nhau, nói bằng thứ ngôn ngữ cảm nhận nhưng đầy thấu hiểu.
Không biết bao lâu tôi nằm trên cơ thể em, nhưng cái lúc tôi như bừng tỉnh thì cảm thấy mình như phạm một sai lầm quá lớn. Tôi kéo nhẹ tấm chăn mỏng che cơ thể bé nhỏ và mệt mỏi của em lại, có lẽ tôi không nên xuất hiện trong cuộc đời em bất cứ một giây phút nào nữa.
Tôi mặc quần áo, khép cửa bằng một động tác nhẹ nhàng nhất có thể rồi đi ra khỏi phòng. Cậu lễ tân nhìn tôi lễ phép, tôi cố gắng nở một nụ cười gượng gạo rồi trả tiền cho cả ngày ở nhà nghỉ.
- Nếu chị ấy dậy sớm thì em cứ lấy phần thừa. – Tôi bảo cậu lễ tân.
Cậu ta vui sướng cảm ơn tôi rồi dắt xe cho tôi tới tận cửa. Tôi ngước nhìn cái nhà nghỉ mang tên “thanh bình” lần cuối rồi lên xe rồ máy phóng đi.
Khi tôi về nhà thì đã muộn. Quỳnh Thy e dè mở cửa cho tôi bước vào nhà. Nhìn thấy dáng bộ mệt mỏi của tôi nó không dám hỏi mà chỉ luýnh quýnh nhìn tôi dò xét.
Cố gắng nở một nụ cười trên khuôn mặt, tôi trấn an nó:
- Cảm ơn em.
Quỳnh Thy không dám hỏi lại chỉ nhìn theo tôi đang đi vào phòng, thằng Bảo cũng ngạc nhiên khi thấy điệu bộ tôi như người vừa vớt được ở dưới sông lên, nó hỏi đổng lên.
- Sao thế thằng điên??
Tôi chẳng buồn chả lời làm nó càng thêm tò mò, nó bật dậy đi vào tận phòng tôi nhăn nhở.
- Hề! Kiểu này cứ như bị gái đá ấy nhể!
- Thôi mày im đi tao nhờ - Tôi chán nản
- Cần rượu không? – Nó nhìn tôi nheo nheo mắt
- Lại rượu à? Mệt lắm
Tôi cởi vài cái cúc áo sơ mi rồi ngả mình phịch xuống giường, mắt nhìn lên trần nhà đầy uể oải.
- Hôm nay mày lạ lắm, cứ như sắp chết ấy, lại còn không uống rượu... – Nó lẩm bẩm
- Hay mày mới nhận ra mày là phụ nữ - Nó thốt lên
- Thằng điên, đây đéo phải lúc đùa – Tôi cáu.
- Ừ! Phải thế chứ, không tao dọn ra ngoài ngủ luôn chứ éo ai dám ngủ với mày nữa – Nó nhăn nhở
- Mày im đi – Tôi thều thào
- Ừ thì im, lắm chuyện quá, thế rốt cục có cái gì thì nói nào. – Nó không buông tha.
Tôi chán với thằng này lắm rồi, rách việc. Đang không biết trả lời thế nào thì Quỳnh Thy ở ngoài cửa nói nhỏ.
- Anh để anh H nghỉ đi
- Ơ! Lại cả con này nữa – Thằng Bảo ngạc nhiên nhìn về Quỳnh Thy.
- Người ta đang mệt thì anh để cho người ta nghỉ, nhiều lời làm gì.
Quỳnh Thy lớn tiếng làm thằng Bảo ngớ người không biết xử trí ra sao. Nó nói xong quay người đi thẳng khiến tôi nhìn nó vừa bực mình và vừa buồn cười. Nó hết nhìn tôi rồi nhìn Quỳnh Thy sau rồi cũng đi ra khép và cửa lại.
Còn lại tôi một mình với căn phòng, tiếng cãi nhau ì xèo của thằng Bảo và Quỳnh Thy ở ngoài vọng vào nho nhỏ không khiến tôi cảm thấy bớt cô độc. Cảm giác mình đã vứt bỏ tất cả mọi thứ thuộc về bản thân mình để dồn cho một người, cuối cùng thu lại cũng chỉ là con số không tròn trĩnh. Một sự trống rỗng vô hạn, một sự lạnh buốt vây quanh.
Bỗng dưng tôi lại thèm đi phượt, cái cảm giác đứng giữa núi đồi thanh bình thật hào sảng và thú vị biết bao, không như ở đây, cái thành phố phồn hoa đầy xô bồ và mộng mị này chỉ làm tôi cảm thấy bí bách và ngạt thở.
Tự nhủ rằng mình sẽ đi ngay khi công việc và mọi thứ xong xuôi, tôi chìm vào giấc ngủ say không mộng mị.
Tôi ngày hôm sau và ngày hôm sau nữa vẫn đi làm một cách bình lặng, tôi cố gắng tránh mặt cả Bảo Hân và ít tiếp xúc với thằng Bảo, có chăng chỉ tiếp chuyện vớ vẩn, không muốn nói chuyện nhiều.
Thằng Bảo ở nhà thấy tôi lạ nhưng cũng không hỏi nhiều, Bảo Hân thi thoảng có nét buồn trên khuôn mặt nhưng em cũng tôn trọng mà không hỏi tôi nhiều. Chỉ có điều ánh mắt của em như trách móc, như oán hờn.. Nhìn vào mắt em tôi chỉ biết thở dài mà khép cửa lại thôi.